Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 288

Tĩnh Tri khẽ mỉm cười, lại trào phúng rõ ràng. Cô không muốn quản Thiệu Hiên và Tống Cảnh đã xảy ra chuyện gì, nếu anh đã có người khác, hơn nữa người đó còn có con của anh, Phó Tĩnh Tri cô cũng không phải là người cầm lên được nhưng lại không bỏ xuống được.

"Tôi tự nhiên yên tâm với Thiệu Hiên, nhưng hiện nay Phó Tĩnh Tri cô mang theo đứa nhỏ, cũng có không ít người theo đuổi, vì sao không kết hôn? Chẳng lẽ là còn tồn tại tâm tư gì với Thiệu Hiên?"

"Tống tiểu thư có phần nghĩ quá nhiều, tôi kết hôn hay không kết hôn, không hề quan hệ với cô."

"Sao lại không quan hệ? Cô không kết hôn, Thiệu Hiên sẽ cảm thấy áy náy với cô, trong lòng anh ấy không dễ chịu, người làm vợ như tôi làm sao có thể an tâm?"

Tống Cảnh cười, "Lại nói, tôi muốn khiến bản thân không có nỗi lo về sau mới yên tâm được."

Mặc dù Tĩnh Tri không quan tâm, nhưng nghe Tống Cảnh nói như vậy thì vẫn cảm thấy khó chịu. Cô đã từng tin tưởng Thiệu Hiên không chút nghi ngờ, cũng từng cố chấp chờ anh về, ngay cả sau khi nhìn thấy những chuyện kia của anh và Tống Cảnh, cô cũng chưa bao giờ từng hận anh, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy trong lòng có tư vị nói không nên lời. Thiệu Hiên, anh đã lựa chọn người khác, vậy đừng đến trêu chọc tôi nữa, tôi sẽ nuôi Phi Đồng, tôi sẽ dành toàn bộ tình yêu của tôi cho thằng bé.

"Cô yên tâm đi, tôi đã nói như vậy, sẽ tuyệt đối không nuốt lời, tôi sẽ không gặp mặt với Thiệu Hiên, cũng sẽ không có liên quan với anh ta. Tống tiểu thư, còn chưa đủ sao?"

"Tôi biết Phó tiểu thư là tiểu thư khuê các, bây giờ nói ra lời nói như vậy, dĩ nhiên là nên giữ lời, cả đời không thể nuốt lời."

Tĩnh Tri nhẹ nhàng cắn chặt hàm răng, khẽ gật đầu: "Được."

Lúc cô đi ra ngoài tiệm cà phê, bóng đêm nồng đậm, gió đêm thổi tới lành lạnh dễ chịu. Một mình cô chậm rãi đi dọc theo con đường về nhà, trong lòng lại nghĩ không nên để bánh bao nhỏ đói bụng, thằng bé muốn ăn cái gì thì cho nó ăn cái đó. Từ nay về sau, thằng bé thật sự không có cha, cha của nó có đứa bé khác, dần dần sẽ quên sự tồn tại của nó, như vậy người mẹ như cô sẽ bảo vệ nó gấp đôi, để cho nó vui vẻ lớn lên.

******

"Tĩnh Tĩnh, buổi trưa cô theo tôi ra ngoài dự một bữa tiệc, để công việc trong tay lại đó trước đi, nhanh một chút." Sắp đến giờ tan sở, thủ trưởng bỗng nhiên vào phòng làm việc của Tĩnh Tri, bỏ lại những lời này liền vội vã đi ra.

Trong lòng Tĩnh Tri có chút nghi hoặc, một người phiên dịch như cô không cần theo người ta đi dự bữa tiệc chứ? Nhưng thủ trưởng luôn luôn rất chiếu cố cô, lúc này đưa ra thỉnh cầu như vậy, cô không thể bác bỏ, đành phải bắt tay sửa sang văn kiện một chút, sau đó cầm túi xách đi ra.

Lúc ngồi lên xe, thủ trưởng cũng có chút nghi hoặc hỏi cô: "Cô quen chủ tịch mới nhậm chức của Mạnh thị sao?"

Tĩnh Tri sửng sốt, không phải chủ tịch Mạnh thị là Mạnh Thiệu Đình sao?

Cô gật gật đầu, trong lòng phiền muộn, sẽ không phải là bữa tiệc của Mạnh Thiệu Đình chứ? Chẳng lẽ thủ trưởng thấy cô quen Mạnh Thiệu Đình, cố ý mang theo cô? Tâm tư Tĩnh Tri lập tức hoảng hốt, cô không thể đi, cô phải nghĩ biện pháp rời đi.

"Vậy thì không kỳ quái, tôi nói sao anh ta vừa mới tiếp nhận Mạnh thị liền tới nơi này tự mình bàn hợp đồng với chúng ta, còn dặn muốn dẫn cô theo."

"Vừa mới tiếp nhận Mạnh thị?" Tĩnh Tri càng nghi ngờ hơn, Mạnh Thiệu Đình tiếp nhận Mạnh thị đã hơn hai năm, đây là xảy ra chuyện gì?

"Đúng vậy, nghe nói là đại thiếu gia nhà họ Mạnh tạm thay chức chủ tịch..."

Tĩnh Tri lập tức sững sờ, Mạnh Thiệu Đình đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu không, vì sao anh không ở lại Mạnh thị, còn để Mạnh Thiệu Tiệm đoạt chức chủ tịch?

Cho đến khi vào khách sạn, Tĩnh Tri vẫn là một bộ dáng tinh thần hoảng hốt, đợi lúc thấy rõ người ngồi ở chỗ kia là Mạnh Thiệu Tiệm, Tĩnh Tri mới phục hồi tinh thần lại một chút, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng có chút đề phòng và tìm kiếm.

Sau khi hai bên hàn huyên mấy câu liền bắt đầu dùng cơm, ăn cơm xong, thủ trưởng có nhãn lực liền cáo từ rời đi. Tĩnh Tri ngồi ở chỗ kia không động, thẳng đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ, cô mới gọn gàng dứt khoát mở miệng: "Vì sao chủ tịch Mạnh thị lại biến thành anh?"

Trong con ngươi đen trắng rõ ràng của cô tràn đầy nghi hoặc và chống cự đề phòng, nghi vấn như vậy lại có chút đâm đau tự tôn của Mạnh Thiệu Tiệm, sắc mặt hắn có chút u ám liếc nhìn cô: "Có phải ở trong mắt tôi không có năng lực ngồi vị trí này không?"

Tĩnh Tri chưa từng ngờ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy, cô hơi run sợ một chút, nhưng tu dưỡng tốt trong xương vẫn khiến cho cô không nói ra lời khắc nghiệt được, trầm ngâm một phen, cô mới mở miệng nói: "Mạnh tiên sinh đương nhiên là người có năng lực, tôi chỉ là hiếu kỳ, vì sao đột nhiên có biến động lớn như vậy."

Mạnh Thiệu Tiệm hiển nhiên nghe ra ý qua loa trong lời nói của cô, nhưng vẫn khiến hắn dễ chịu hơn phủ định gọn gàng dứt khoát. Hắn liếc nhìn cô thật sâu một cái, chỉ cảm thấy cô luôn luôn dễ nhìn hơn lần trước mấy phần. Cô là của hắn,

vào lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã có xúc động như vậy, chỉ có người phụ nữ như vậy mới có thể xứng đôi với hắn.

Người phụ nữ không có bề ngoài xinh đẹp nhưng lại tham luyến châu báu tài phú, Mạnh Thiệu Tiệm hắn yêu thích nuông chiều nhất thời, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không lấy về trong nhà.

"Người có năng lực, có gì không thể?" Mắt hắn hơi dò xét, khóe môi lại nâng lên, tùy ý đánh giá cô.

Tĩnh Tri bị một câu nói của hắn chặn lại, một lúc lâu sau vẫn không nói tiếp được. Nhưng sau một lát, cô lại cười tự giễu chính mình, chuyện nhà họ Mạnh có quan hệ gì với cô đâu? Ai làm chủ tịch, cũng không có quan hệ gì với cô.

Nếu nói là trước đây, vì Thiệu Hiên nên cô còn có thể thỉnh thoảng quan tâm một chút. Thế nhưng hiện tại, ràng buộc cuối cùng bị người ta không lưu tình chặt đứt, cô cũng không có tâm tư đi quản chuyện của người khác nữa.

"Là tôi lỗ mãng." Tĩnh Tri cười đáp một tiếng, sau đó đưa tay cầm lấy túi xách của mình đứng lên, lễ phép mở miệng: "Xin Mạnh tiên sinh cứ tự nhiên, tôi đi trước một bước."
Bình Luận (0)
Comment