Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 392

Quả nhiên rất dễ nhận ra, một mình vị đại tiểu thư kia mang theo mười mấy va ly hành lý, xung quanh là một đống lớn, gần như bao phủ mất cô ta. Một đoàn đỏ rực, như là ngọn lửa đứng sừng sững ở trong đám người, anh gần như chỉ liếc mắt liền thấy được cô ta.

Vừa đi vừa gọi điện thoại cho An Thành, muốn anh ta bố trí xe đến chuyển hành lý, lúc này anh mới đi tới.

Tô Linh mang một cái kính râm thật lớn, gần như che kín cả khuôn mặt. Cô nghe được có người gọi tên của cô, thuận thế quay đầu sang. Tóc ngắn xinh đẹp lướt qua một đường cung đen nhánh trên không trung, sau đó Mạnh Thiệu Đình liền thấy được một khuôn mặt trái xoan nho nhỏ lớn bằng bàn tay.

Một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, là một đôi mắt hạnh điển hình, đuôi mắt lại hơi nâng lên, cái mũi rất thanh tú và xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn hình thoi không tô son nước nhưng lại lộ ra màu hồng giống như thạch hoa quả, thật là một cô gái xinh đẹp!

Tô Linh quan sát anh từ trên xuống dưới, ánh mắt chạy thẳng tới hai tay của anh, vừa thấy trống không, không có sơn trà ngâm đường mà cô muốn ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp, thở phì phì ngồi xuống.

Mạnh Thiệu Đình nhìn bộ dáng tức giận của cô liền cảm thấy buồn cười, anh đi tới trong đống hành lý, đứng ở trước mặt cô: "Tô tiểu thư, tôi là Mạnh Thiệu Đình."

Mũi Tô Linh hơi nhíu một chút, khoát khoát tay lung tung: "Biết rồi, biết rồi. Anh không phải chính là nhị thiếu gia nhà họ Mạnh không ngừng lăn qua lăn lại kết hôn rồi ly hôn, ly hôn xong còn chuẩn bị lừa tôi đến kết hôn đó sao!"

Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình có chút tái xanh, nhưng vẫn cố nén tức giận, thân sĩ mở miệng: "Tô tiểu thư, bây giờ chúng ta có thể đi rồi chứ?"

Lông mày thanh tú của Tô Linh giương lên, mắt hạnh ngập nước trừng lớn liếc anh: "Tôi không đi!"

"Tại sao?"

"Tôi không ăn được sơn trà ngâm đường, tôi không thoải mái, tôi không có sức lực, tôi đi không nổi. Ai u... bụng thật khó chịu."

Tô Linh kêu to thuận thế nghiêng lên trên ghế lầm bầm.

Mạnh Thiệu Đình vừa bực mình vừa buồn cười. Cô gái như thế, đừng nói anh, đổi lại người khác cũng sẽ không muốn lấy về nhà? Cưới về sẽ phải chăm sóc như nuôi con gái, sẽ mệt chết đi được!

"Cô không thoải mái? Tôi gọi điện thoại kêu bác sĩ qua đây giúp cô?" Mạnh Thiệu Đình nói xong liền lấy di động ra, thật chuẩn bị bấm số điện thoại, bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng trầm thấp: "Lão nhị?"

Mạnh Thiệu Đình theo tiếng quay đầu lại, liền thấy Mạnh Thiệu Tiệm mặc một áo gió màu đen dài đến đầu gối, cổ áo mang theo một lớp lông quý giá ôm trọn cái cổ của anh, thoạt nhìn rất là khí thế phi phàm! Anh đứng ở cách đó không xa, phía sau còn đi theo mấy người giống như trợ lý, đang nhìn về phía anh và Tô Linh...

"Anh cả?" Mạnh Thiệu Đình cất điện thoại, xoay người đi tới bên cạnh Mạnh Thiệu Tiệm, "Sao anh cả lại tới đây?"

"Anh mới đi công tác về, chú tới đón Tô tiểu thư sao?" Mạnh Thiệu Tiệm nói, ánh mắt lướt qua Mạnh Thiệu Đình, rơi vào trên người Tô Linh. Vẻ mặt anh ta không thay đổi, chỉ thoáng gật đầu với cô, liền thu hồi ánh mắt.

Tô Linh lại ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ kia, mắt to nhuận nước lặng lẽ quan sát Mạnh Thiệu Tiệm. Thoạt nhìn tuổi của anh ta cũng không nhỏ, hẳn là hơn ba mươi tuổi. Anh ta không cao lắm, nhưng thoạt nhìn trầm ổn nội liễm, lại hoàn toàn khác với Mạnh Thiệu Đình đường hoàng kiệt ngạo.

Vừa rồi anh ta nhìn cô, cái nhìn kia trầm như giếng cổ, không có chút gợn sóng nào, giống như là nhìn một người bình thường. Tô Linh cảm thấy người này rất có ý tứ, nhịn không được lại nhìn thêm mấy lần, vừa lúc nhìn thấy một bên gò má của anh ta, đang cười ôn hòa giơ tay lên vỗ vỗ vai Mạnh Thiệu Đình, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Nụ cười của anh ta còn chưa có tiêu tan, giống như là đang cười ôn hòa với cô. Tô Linh cảm giác tim mình nhảy loạn thình thịch hai cái, cô xoay người sang chỗ khác, làm bộ cúi đầu không nhìn tới anh ta.

"Tô Linh, cô ngồi xe anh cả trở về trước đi, tôi ở chỗ này chờ An Thành qua đây chuyển hành lý của cô về." Mạnh Thiệu Đình và Mạnh Thiệu Tiệm nói xong, liền đi tới nói với Tô Linh.

Tô Linh sửng sốt, lại giả vờ không vui chu miệng lên: "Tôi không quen anh ta..."

"Anh ấy là anh cả của tôi, cô cứ gọi Mạnh đại ca là được."

"Vậy được rồi, anh phải cẩn thận đồ của tôi, ngàn vạn lần không thể làm bể nát đồ của tôi đó." Tô Linh dặn dò, chỉ cái túi và một cái va ly cho anh xem, cái gì có thể va chạm, cái gì không thể bị va chạm, đều dặn dò trật tự rõ ràng.

Mạnh Thiệu Đình nhất nhất đáp lời, lúc này Tô Linh mới đứng lên, đeo túi xách của mình lên đi theo Mạnh Thiệu Đình tới bên người Mạnh Thiệu Tiệm.

"Tô tiểu thư, chào cô." Mạnh Thiệu Tiệm khách khí gật đầu với cô, nhưng không ngờ Tô Linh cười tươi sáng, thoải mái vươn tay ra: "Chào Mạnh đại ca! Em tên là Tô Linh, anh gọi em Linh Linh là được rồi!"

Cô cười, mắt cong thành hình trăng non, đáy mắt Mạnh Thiệu Tiệm lướt qua một tia kinh ngạc, nhưng vẫn vươn tay nhẹ nhàng cầm tay cô một chút.

"Tôi sẽ đưa Tô tiểu thư trở về."

"Linh Linh!" Tô Linh giòn tan mở miệng, nghiêng đầu mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị động lòng người dưới mái tóc ngắn xinh đẹp, nhiệt tình giống như hoa đỗ quyên nở rộ khắp núi, đỏ rực và lộng lẫy. Mạnh Thiệu Tiệm cũng nhịn không được mà bật cười: "Được, đi thôi Linh Linh!"
Bình Luận (0)
Comment