Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 419

"Một thứ hàng hóa rách nát! Mày còn vọng tưởng bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng sao? Dám cắt đứt đường tiền tài của lão tử, tao liền chặt đứt chân của mày!" Kim lão ngũ khom lưng nắm tóc dài của Lô Địch, xách cả người cô lên, vẻ mặt hắn dữ tợn, tức giận thở gấp, đang nhìn chằm chằm vào Tô Địch. Lão mất đi không ít khách hàng trước đây, đang rất rầu rỉ, may là Ngụy Nhị tìm tới cho hắn một kẻ coi tiền như rác, hắn vừa mới buôn bán lời được vài khoản, nhưng không ngờ lại bị con điếm này chặt đứt! Hôm nay Kim lão ngũ hắn không thu thập cô ta một trận, vậy hắn đã lăn lộn trên đời nhiều năm vô ích rồi!

Lô Địch bị thuộc hạ hắn đánh đến cả người hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn cắn chặt khớp hàm không lên tiếng. Anh Thiệu Hiên hạ quyết tâm cai ma túy là tốt rồi, nếu muốn cô động tay động chân với anh, khuyến khích anh lần nữa dính vào chất nghiện, dù đánh chết cô, cô cũng sẽ không đồng ý!

"Mày không chịu đúng không? Được, tao sẽ bảo người cắt đứt chân của mày, bán mày đến Thái Lan hoặc Việt Nam làm gái! Mày muốn sống cuộc sống không bằng chết hay là muốn tiếp tục sống cẩm y ngọc thực ở chỗ này, tao cho mày cơ hội lựa chọn!"

Lô Địch nhắm chặt mắt lại, trên mặt cô đau đớn dữ dội, hai chân cũng đau đến gần như khiến cô mất đi tri giác, nhưng vẫn dùng sức lắc đầu. Kim lão ngũ nhìn thấy liền thở gấp, đẩy cô ra ném xuống mặt đất: "Được lắm, mày muốn chết, tao thành toàn cho mày! A Tam, đêm nay trói ả đàn bà này lên trên thuyền hàng của chúng ta, cô ta đã không muốn phối hợp, để cô ta nếm thử tư vị đối nghịch với tao!"

"Mày cứ đánh chết tao đi!" Lô Địch bỗng nhiên phun ra một búng máu bọt, cô lạnh lùng khinh thường nhìn gã đàn ông trước mặt: "Anh trai của tao nhất định sẽ báo thù giúp tao, anh ấy sẽ không bỏ qua cho các người!"

"Anh trai của mày? Mày là một gái điếm, còn trông chờ người khác có vài phần thật tâm với mày sao? Lời nói trong lúc vui vẻ mà mày cũng tin?" Kim lão

ngũ cười âm hiểm, dùng một cước đạp qua: "Trói lại, đêm nay liền mang cô ta lên thuyền! Đối nghịch với tao! Phi!"

"Anh trai của tao nhất định sẽ cứu tao, có gan thì giết tao đi, giết tao đi!" Lô Địch la hét thảm thiết, nhưng vẫn bị người thô lỗ nhét vải vào miệng, trói lại ném vào trong góc. Cô liều mạng giãy giụa, đáy mắt lại không ngừng tuôn ra từng giọt nước mắt. Anh hai, anh nhất định phải đi cứu em, nhất định phải cứu em trở về. Anh hai... mặc kệ thế nào, em tin anh không phải đang nói những lời qua loa với em, anh tốt và thiện lương như vậy, anh sẽ không mở mắt trừng trừng mặc kệ Tiểu Địch chết ở đó...

"Tam thiếu, mấy ngày nay ngài không có tới, tôi đang gấp gáp tìm ngài đây. Ngài có biết một người tên là Lô Địch không? Chính là một cô gái từng ngồi ở trong phòng bao!" Ngụy Nhị vừa thấy Mạnh Thiệu Hiên vào quán bar, liền vội vàng nắm điếu thuốc đưa tới, vội vã nói.

"Biết, cô ấy là em gái của tôi. Làm sao vậy, nó đã xảy ra chuyện gì?" Vốn hôm nay Thiệu Hiên chuẩn bị bảo Lô Địch bỏ công việc này, lần nữa dàn xếp tốt cho cô. Anh cũng đã suy nghĩ kỹ, muốn bắt đầu cai ma túy, chỉ là còn đang rầu rỉ trở lại nói với Tĩnh Tri như thế nào, đang muốn đến tìm Lô Địch thương lượng.

"Ái chà! Cô ta bị người ta bán rồi!" Ngụy Nhị vỗ đùi, lại tỉ mỉ nhìn chằm chằm vẻ mặt của anh.

Thấy thần sắc anh đại biến, lúc này Ngụy Nhị mới lại mở miệng nói: "Không biết đắc tội gì với Ngũ gia, nghe nói bị thuộc hạ hắn ta đánh, bán đến Việt Nam..."

"Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Tiểu Địch có thể đắc tội Kim lão ngũ! Anh nói rõ cho tôi biết!" Mạnh Thiệu Hiên tức giận như muốn phát điên, anh níu lấy bạt áo của Ngụy Nhị dùng sức lay động, gần như muốn phá tan xuống cốt của Ngụy Nhị!

"Tôi... tôi cũng không rõ ràng lắm. Hình như, hình như nói là cái gì chặt đứt đường tiền tài của Ngũ gia... Cũng khoảng mấy ngày rồi, tôi không liên lạc được với anh. Theo ý tôi, anh nên nhanh tìm người hỏi thăm đi, bán tới đó, chỉ có chờ chết!"

Mạnh Thiệu Hiên đẩy Ngụy Nhị sang một bên, giống như nghiến răng nghiến lợi quát, "Khốn kiếp! Khi dễ phụ nữ thì tính là cái quái gì, hiện tại tôi liền đi tìm cái tên cặn bã kia!"

"Tam thiếu, tam thiếu, ngài đừng nóng vội. Theo ý tôi, vẫn tìm người nghe ngóng bán đến nơi nào trước đã, nếu anh cứ như con ruồi không đầu sẽ không có tác dụng gì đâu!"

Mạnh Thiệu Hiên nghe hắn nói như vậy, ngược lại dần dần bình tĩnh lại, anh cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh cho tôi biết tin tức này, tôi đi trước."

Ngụy Nhị liền nói không dám, thấy anh vội vã rời đi, lúc này mới thở dài một hơi, lại có một chút không hiểu lẩm bẩm một câu: "Chỉ là một ả gái điếm, thật sự quan trọng như vậy sao?"

*

"Lão tam, anh không thể giúp chú chuyện này. Chú cũng biết, anh luôn luôn không giao tiếp với người của hắc đạo. Huống chi, vì một cô gái mà tiêu hao vật lực nhân lực như vậy, rất không đáng. Không bằng như vậy đi, anh phái vài người đi hỏi thăm một chút, chú cũng đã rất tận tâm rồi."

Mạnh Thiệu Tiệm vỗ vỗ vai em trai, chậm rãi mở miệng nói.

Mạnh Thiệu Hiên lập tức đứng lên, cười lạnh một tiếng: "Gái điếm thì sao, các người cũng không tốt hơn cô ấy, tôi ngược lại cảm thấy Tiểu Địch là một cô bé tốt! Không cần anh cả ngài phí tâm, tôi sẽ tự nghĩ biện pháp!"

"Aizz, lão tam, cha còn đang bệnh, chú cũng đừng nói chuyện này với ông ấy, nếu không sẽ chọc ông ấy tức chết đấy? Như vậy đi, chú đi hỏi lão nhị đi, nó luôn giao thiệp rất rộng, quen biết cả hai giới hắc bạch, để nó giúp một tay vẫn tốt hơn một mình chú không có chút manh mối nào!"

Bước chân Mạnh Thiệu Hiên hơi dừng lại, trong chốc lát, nét mặt anh dần dần hiện ra vẻ kiên nghị. Tiểu Địch, mặc kệ thế nào, em đều bởi vì anh nên mới chịu khổ như vậy, chặt đứt đường tiền tài của Ngũ gia? Còn không phải là bởi vì ngày đó em náo loạn một trận, khuyên anh cai ma túy ư? Nếu như không phải anh, sao Tiểu Địch em sẽ luân lạc tới kết quả như vậy?

Cho tới bây giờ, trên đời này không có ai móc tim móc phổi cho anh như vậy, dù muốn anh vứt bỏ tất cả, anh cũng phải cứu em trở về. Cho dù là, cho dù là muốn anh đi cầu xin anh hai, dù muốn anh buông tha cô ấy... anh cũng phải cứu em trở về!
Bình Luận (0)
Comment