Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 457

“Anh đang làm gì vậy?” Ngón tay thon dài quấn dây điện thoại, bên môi lại không ngừng mang theo ý cười. Bên này khí trời rất tốt, nhưng bên kia của anh lại đúng lúc là nửa đêm.

Bởi vậy, giọng nói người nghe điện thoại bên kia lại mang theo vẻ mơ hồ mông lung: “Đang ngủ, mấy giờ rồi ...”

Mạnh Thiệu Đình khép hờ mắt, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động. Một giờ sáng, người phụ nữ này, luôn luôn quấy rầy anh vào lúc nửa đêm!

“Ngủ? Một mình anh thôi sao?” Tĩnh Tri cười, mắt đều cong lên.

“Đương nhiên không phải.” Anh bị cô đánh thức, cũng không còn buồn ngủ, đi chân trần xuống giường rót nước, nhạo báng nói.

Tuy Tĩnh Tri biết anh đang cố ý nói dối gạt cô, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, mặt cũng xụ xuống: “Mạnh Thiệu Đình...”

Giọng nói của cô có chút lo lắng, lại có chút tức giận làm nũng, giống như là lông chim đang vuốt ve viền tai của anh, khiến đầu quả tim anh đều mềm nhũn ra.

“Lừa gạt em thôi, cô bé ngốc, đương nhiên là một mình anh.” Anh nắm di động, ngồi ở trên sô pha, lại đốt một điếu thuốc. Chỉ ngắn ngủi một tuần, cả người anh liền tiều tụy gầy gò một vòng lớn, chuyện có chút không ổn .

“Tĩnh Tri, lúc nào mới trở về?”

“Anh nhớ em sao?” Trên mặt cô lần nữa có lúm đồng tiền, cô nhớ anh, trước giờ đều luôn nhớ anh.

“Nhớ em.” Giọng nói của anh hơi mang theo một chút khàn khàn, nhưng vẫn rất dễ nghe.

“Ừ... Chuyến bay chiều mai, anh có tới đón em hay không?”

“Chiều mai? Em không bồi Phi Đồng ư?” Anh rất vui mừng, quả thực không thể tin được, cô chỉ ở lại nước Úc một tuần liền trở về.

Cô không nhịn được liền giận dữ: “Phi Đồng đi nơi nào cũng đi với bác cả, hoàn toàn không muốn cùng chơi đùa với em, em trở về còn tốt hơn.” Kỳ thực là cô nhớ anh, nhớ đến không chịu nổi.

“Được, anh đi đón em, em đi đường cẩn thận, chú ý an toàn, đừng nói chuyện với người không quen biết, nhớ rõ chưa?” Anh lại dặn dò ân cần một lần, Tĩnh Tri cười, lại giả vờ không kiên nhẫn: “Em cũng không phải đứa bé, anh không cần dài dòng như vậy đâu!”

Anh cũng cười rộ lên, “Không biết tại sao, chỉ là lo lắng cho em, giống như em vẫn là một cô gái nhỏ, khiến anh không thể yên lòng.”

Tĩnh Tri nhịn không được liền nâng khóe miệng lên, dây điện thoại trong tay gần như bị cô quấn thành bánh quai chèo: “Không biết tại sao, em ở trước mặt của anh liền giống như Phi Đồng, cho tới bây giờ, em ở bên ngoài cũng sẽ không làm nũng bốc đồng...”

“Như vậy không tốt ư?” Anh ôn nhu mở miệng, xuyên qua ống nghe, tựa hồ có một chút tình cảm truyền tới dọc theo sóng điện từ, tâm đều ấm như sắp bị hòa tan, chỉ hận không thể cứ như vậy bay qua thiên sơn vạn thủy, lập tức đứng ở trước mặt của anh. Chỉ cần anh ôm cô một cái, đó chính là hạnh phúc không có giới hạn.

“Anh thích em như vậy, thích em làm nũng ở trước mặt anh, thích em tùy hứng với anh, thích em đùa giỡn tính tình, thích tất cả hành động của em, những hành động chưa từng có ở trước mặt người khác...”

“Thiệu Đình...” Giọng nói của cô hơi run rẩy, bỗng nhiên nhớ tới một câu nói, nhịn không được mở miệng: “Thiệu Đình, em muốn luôn ở cùng với anh, ở chung một chỗ cả đời.”

Lòng bàn tay nắm di động của anh bỗng nhiên liền nóng lên, có tình cảm nhanh chóng vòng quanh liên tục trong ngực anh, như muốn bộc phát ra ngoài. Anh rất nhớ cô, nhớ đến không thể khống chế chính mình. Anh đã từng tuyệt vọng khắc tâm nguyện của mình trên từng chiếc lược, thế nhưng anh vẫn chờ, nỗ lực dùng chân thành của anh, rốt cuộc đã đợi được cô mở rộng cửa lòng với anh.

Trên đời này còn có chuyện gì có thể làm cho người ta vui vẻ hơn việc người yêu dấu nhất nói với mình, cô muốn ở cùng một chỗ với anh cả đời?

“Thiệu Đình!” Chậm chạp không nghe được giọng nói của anh, Tĩnh Tri nhịn không được giận dữ gọi anh, hai má như là đốt lên ánh bình minh. Cô đã học theo anh, hiện tại miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru, lời như vậy cũng có thể tùy tiện nói ra...

“Anh đang nghe, anh rất vui vì em nói như vậy, Tĩnh Tri.” Anh hơi thở dài, dập tắt điếu thuốc.

“Phi Đồng gọi em, Thiệu Đình, chúng ta gặp lại vào ngày mốt nhé.” Cô cười, vẻ mặt hạnh phúc, sau khi nghe được anh không nỡ tạm biệt với cô, mới nhẹ nhàng cúp điện thoại. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời giống như là những mảnh vàng vụn phô bày đầy đất, rực rỡ như vậy, tốt đẹp như thế!
Bình Luận (0)
Comment