Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 474

Tĩnh Tri lập tức ngã ngồi trên mặt đất, giữa trái tim như là phá ra một động nhỏ, có máu đặc chậm rãi thong chảy xuôi ra ngoài. Cô đau đến toàn thần đều co quắp, khổ sở chỉ muốn hung hăng đụng đầu xuống mặt đất, khổ sở đến hận không thể khiến mình chết đi. Chết rồi sẽ không cần nghĩ đến chuyện này nữa, chết rồi thì cô cũng không cần khó xử chính mình như vậy nữa!

“Em không sao chứ?” Cố Lưu Tô ngồi xổm xuống ở bên cạnh cô, nắm lấy tóc dài của mình: “Người này nghiện ma túy rất nặng, nói tám phần là thật.”

“Không có khả năng!” Tĩnh Tri lập tức mở miệng, hai mắt cô sáng quắc, giống như một loại hoa nở rộ trong bóng đêm, ánh sáng rực rỡ bức người. Cô nhìn Cố Lưu Tô, giọng nói cũng đã bình tĩnh lại: “Thiệu Đình là hạng người gì, em rất hiểu, anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy. Anh ấy coi trọng tình cảm nhất, coi trọng nghĩa khí nhất, coi trọng tình thân nhất. Thiệu Hiên là em trai ruột của anh ấy, anh ấy sẽ không ra tay với Thiệu Hiên. Trong này nhất định có hiểu lầm và âm mưu gì đó, em phải đi Việt Nam một chuyến. Không tận mắt thấy thi thể của Thiệu Hiên, cho dù là thượng đế nói anh ấy đã chết, em cũng sẽ không tín, không phải Thiệu Đình chính miệng thừa nhận với em, đánh chết em, em cũng sẽ không tin tưởng anh ấy làm ra chuyện như vậy!”

Cố Lưu Tô kéo cô đứng lên, ngắm nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên cười lớn. Bộ dáng chị ta cười rộ lên tràn đầy quyến rũ, lại làm cho người ta nhìn không thấy ghét.

“Rất tốt, chị thích phụ nữ như em, không khóc sướt mướt, không oán trời trách đất, nhận thức đúng liền kiên trì. Được rồi, Phó Tĩnh Tri, em muốn đi Việt Nam đúng không? Chị phái người đi theo em, một đường bảo vệ em.”

“Cố tiểu thư...” Tĩnh Tri cố nén sóng lớn vọt lên trong lòng, mỉm cười với chị ta: “Cảm ơn chị.”

Cố Lưu Tô thoải mái vung tóc dài: “Chị chỉ giúp người chị thích, không cần nói cảm ơn.”

Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, cửa phòng bao bỗng nhiên bị người phá mở. Một người đàn ông dẫn đầu, thoạt nhìn vẻ mặt dữ tợn hung thần ác sát. Tĩnh Tri và Cố Lưu Tô đều cả kinh, mà nhóm người kia đã nhanh chóng đi tới trước mặt hai người, dùng một cước đá văng một cái ghế trước mặt, chỉ mũi Cố Lưu Tô liền bắt đầu mắng: “Con mẹ nó, mày dám động đến người của ông đây...”

Lúc đầu Cố Lưu Tô còn có chút giật mình, người này vừa mở miệng, chị ta ngược lại cười, hai tay thon dài ôm lại một chỗ, cằm nhọn khéo léo hơi nâng lên một chút. Ánh mắt chị ta kiêu ngạo, vẻ mặt chắc chắc, trầm giọng chậm rãi mở miệng: “Thuộc hạ của Trần Mộc Dương phía đông thành phố? Hay là đám bụi đời - người của Kim Đại khu tây? Nếu không nữa thì, là chó săn của ông chủ Đỉnh Uy phía đông?”

Động tác chị ta đầy ưu nhã, đốt một điếu thuốc, thờ ơ phun khói vào ba người này. Tay vốn còn chỉ về phía chóp mũi của chị ta bỗng nhiên lập tức rơi xuống, người nọ sững sờ lui về phía sau hai bước. Người phụ nữ này lại giống như thờ ơ nói ra ba nhân vật hắc đạo nổi tiếng ở thành phố A, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

“Thật đúng là lật trời rồi!” Cố Lưu Tô bỗng nhiên vỗ bàn, ly nhỏ trên bàn đều bật lên mấy cái. Chị ta lập tức bóp tắt tàn thuốc, lãnh ngạo tiến lên, đá xoáy một cước xinh đẹp, người đàn ông mới vừa rồi còn diễu võ dương oai lập tức liền nằm trên đất. Cố Lưu Tô cười khinh miệt: “Chỉ có chút bản lĩnh ấy mà cũng dám đến đập bể ở chỗ của tôi? Mặc kệ lão đại của các người là ai, tám giờ tối ngày mai, vẫn là ở đây, hãy nói Cố Lưu Tô tôi cung nghênh đại giá! Tôi ngược lại muốn gặp thử, là ai to gan lớn mật như thế!”

Cố Lưu Tô... Người tới hận không thể cắn rụng đầu lưỡi của mình. Nếu hắn sớm chờ đợi một chút, nghe rõ chưa phục vụ nói Cố tiểu thư là Cố Lưu Tô, dù hắn mượn chín cái mạng, hắn cũng không dám tiến vào đâu! Người nào không biết Đoạn Phi Tà - lão đại hắc đạo của thành phố A đã sớm bắn tiếng, Cố Lưu Tô là người phụ nữ hắn muốn, ai gây khó dễ với cô, chính là gây khó dễ với Đoạn Phi Tà hắn ta?

“Không dám, không dám... Cố tiểu thư, là tôi có mắt như mù, là tôi vô liêm sỉ, tôi đây liền cút, cút ngay...” Người nọ bò dậy từ trên mặt đất, cúi đầu khom lưng thối lui ra ngoài. Buồn cười, lão đại của hắn cũng không muốn xem sắc mặt của Đoạn Phi Tà để ăn cơm đâu?

Tĩnh Tri gần như là ở dùng ánh mắt bội phục nhìn Cố Lưu Tô, Cố Lưu Tô đón nhận ánh mắt của cô, chỉ là cười tươi sáng, đưa tay kéo cô: “Đi thôi, chị tiễn em ra, dọa đến em rồi đúng không?”

Tĩnh Tri cười lắc đầu, khen thân thủ chị ta tốt, Cố Lưu Tô lại cười có chút cô đơn: “Phụ nữ cần thân thủ tốt như vậy có ích lợi gì? Tự mình bảo vệ bản thân, dù sao cũng không hạnh phúc bằng có đàn ông thương yêu.”

Tĩnh Tri có chút giật mình, Cố Lưu Tô - nữ vương cường thế như vậy, nhưng lại có tâm tư như thế?

Cô vừa muốn thu hồi tầm mắt, lại thấy cả người Cố Lưu Tô đều cứng ngắc tại chỗ. Không khỏi nhìn theo ánh mắt của chị ta, lại thấy được một người đàn ông, một thân màu đen đứng ở trong hành lang chói mắt sáng sủa. Tướng mạo anh ta phi phàm, lại mang theo hơi thở khát máu cuồng ngạo, trên thảm trước mặt nằm ngổn ngang vài người, chính là mấy tên phế vật vừa rồi.

Nhưng người đàn ông kia lại giống như không nhìn thấy, trực tiếp giẫm lên đám “Thân thể” đó, chậm rãi đi tới. Thỉnh thoảng sẽ có người vô cùng thê thảm đau đớn kêu la, kèm theo tiếng xương cổ tay bị giẫm nát vang lên, nhưng người này lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn Lưu Tô, động tác dưới chân không có dừng lại chút nào. Tĩnh Tri nghe mà rợn cả tóc gáy, vô ý thức nhìn Cố Lưu Tô, lại thấy một đôi tròng mắt chị ấy sáng như sao, hàm chứa yêu mến vô biên nhìn người đàn ông kia.

“Lục Phóng...” Trong nháy mắt, giọng nói của Cố Lưu Tô liền mềm nhũn. Tĩnh Tri khiếp sợ nhìn chị ta như chim nhỏ bổ nhào tới, sau đó người đàn ông khát máu lãnh ngạo như ngọn núi kiên cố kia mở hai tay ôm lấy chị ta. Tĩnh Tri rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh ta nồng đậm ôn nhu, tâm cô co rụt lại, nghĩ đến Mạnh Thiệu Đình, lúc ánh mắt anh nhìn cô, cũng là như vậy đi?

“Không có việc gì chứ?” Lục Phóng hơi nhíu mày, kiểm tra trên dưới người phụ nữ trong lòng, lúc này mày nhíu chặt mới hơi buông ra một chút, nhưng nếp nhăn khóe môi vẫn mang theo lãnh ngạnh khiếp người như trước.
Bình Luận (0)
Comment