Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 515

Editor: May

Nghĩ tới đây, bất giác có chút nản lòng thoái chí, giống như giữa tổn thương anh và tổn thương người khác, cô đã lựa chọn thương tổn anh. Cho dù anh tha thứ cho cô, bao dung cô lần này tới lần khác, nhưng đến giờ phút này, anh thật sự cảm thấy mệt mỏi.

Nếu như muốn trôi qua cả đời như vậy, anh suy nghĩ một chút, liền cảm thấy thật đáng sợ. Không bằng cứ tiếp tục cuộc sống như hiện tại, cố gắng chờ đợi, mãi cho đến ngày quen thuộc cuộc sống như thế.

Bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho cô, chấn kinh quá độ dẫn tới bất tỉnh, nhưng không có gì đáng lo, cục cưng rất kiên cường dũng cảm. Mạnh Thiệu Đình nhìn chằm chằm hình ảnh hiện ra trong máy móc, gần như không chuyển mắt. Thai nhi hơn năm tháng, đã có thể nhìn mơ hồ ra toàn bộ đường nét. Bác sĩ già tóc hoa râm kia thấy rất nhiều người trẻ tuổi mới làm cha vui mừng không tả siết, nhưng vẫn rất vui vẻ chỉ vào thai nhi nho nhỏ co rúc trong tử cung người mẹ nói với anh: “Đứa nhỏ này tay dài chân dài, sau này vóc dáng nhất định rất cao.”

Mạnh Thiệu Đình vui vẻ nâng khóe miệng, cả người đều gần như nằm úp sấp tới nhìn chằm chằm. Tiểu Khả giống như ngủ trong tử cung của mẹ, không nhúc nhích, Mạnh Thiệu Đình lại chỉ về phía khuôn mặt nó nói với bác sĩ, vừa rồi mới nhìn thấy nó chớp mắt!

Lúc Tĩnh Tri mở mắt ra, nhìn thấy chính là một màn như vậy.

Trên mặt anh là nụ cười dịu dàng ấm áp, đã rất lâu chưa thấy rồi. Không, dù là ở trong mộng, vẫn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của anh. Anh thương con gái như vậy, đây cũng là phúc khí của cô, ít nhất... tạm thời cô không cần lo lắng, anh sẽ tìm mẹ kế cho con gái.

Lúc Mạnh Thiệu Đình quay sang, biểu tình trên mặt vẫn cực kỳ ôn nhu, bờ môi của anh thậm chí còn đang duy trì trạng thái nâng lên. Tĩnh Tri có chút thấp

thỏm không thu hồi ánh mắt, lấy hết dũng khí khẽ mỉm cười đón nhận tầm mắt của anh.

Nhưng nụ cười của cô liền đọng lại từng chút một, thần tình trên mặt Mạnh Thiệu Đình đã sớm nhanh chóng thay đổi, dường như ấm áp và ôn nhu vừa rồi chỉ là ảo giác, anh vẫn luôn nhìn cô lạnh lẽo như vậy.

Tĩnh Tri chỉ cảm thấy xoang mũi chợt chua xót khổ sở, cô cố gắng mở to mắt, khống chế nước mắt, nhẹ nhàng gọi tên của anh: “Thiệu Đình...”

Anh vẫn không có tiền đồ, liền xúc động khi cô gọi tên anh như vậy, nhưng không có tiền đồ như thế cũng chỉ trong chốc lát. Anh thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nhìn ngoài cửa sổ, nửa gò má liền giấu ở trong hoàng hôn, thấy mơ hồ không rõ lắm.

Tĩnh Tri nằm ở nơi đó, trong lòng bỗng nhiên có một suy nghĩ mãnh liệt dâng lên, hình như cô sẽ vĩnh viễn mất đi anh...

Nước mắt, lập tức liền bị ép ra ngoài, tất cả rụt rè và tự tôn của cô, cô gắng kiên cường chống đỡ và quật cường của cô, trong khoảnh khắc đó liền tan thành mây khói. Cô không thể mất đi anh, nếu như anh không ở trong thế giới của cô, chuyện duy nhất cô có thể làm, chỉ có thể là chết đi.

Bạn nào muốn đọc full liên hệ: nhé

“Em nghỉ ngơi một chút, chúng ta có thể xuất viện ngay.” Anh trầm mặc thật lâu, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói một câu.

“Thiệu Đình, anh ở lại bồi em có được không?” Ở dưới giọng nói gần như có thể làm nước đóng băng của anh, cô có thể chủ động nói ra lời như vậy, đã quá không dễ dàng. Nhưng vạn sự khởi đầu nan, vừa nói ra, ngược lại liền bình tĩnh. Cô nhìn chăm chú vào vẻ mặt của anh, bắt lấy mỗi một biến hóa rất nhỏ trên mặt của anh.

Cả người anh giống như hơi cứng ngắc một chút, nhưng ngược lại liền xoay người đi, vẫn là loại thần sắc nhìn bạn bè quen biết sơ, mở miệng từng câu từng chữ: “Tôi có việc.”

Lòng của cô lập tức ngã vào đáy cốc, lông mi rũ xuống, che đi thất vọng nồng đậm ở trong đáy mắt cô, nhưng khóe môi xinh xắn lại nâng lên một chút, giọng nói của cô hàm chứa một chút khàn khàn: “Vậy em không làm chậm trễ anh nữa, anh cứ lo làm chuyện của anh đi.”

Anh nhìn cô một cái, cả khuôn mặt dứt khoát liền âm trầm xuống. Vừa rồi khóe mắt anh còn có ánh sáng mơ hồ, nhưng lúc này, tối tăm giống như là bầu trời sắp mưa, lạnh lẽo dọa người.

“Phó Tĩnh Tri.” Anh bỗng nhiên gọi tên của cô.

Trời giống như lập tức u ám, ánh sáng trong phòng càng tối, cô bỗng nhấc mi mắt lên, lại không thấy rõ lắm mặt của anh. Anh đưa lưng về phía cửa sổ, chỉ để cho cô nhìn thấy kia một bóng hình cao lớn, lại không khỏi trở nên an tâm.

Anh nhìn cô, sắc mặt của cô vào trong giờ phút mờ tối này, mơ hồ lộ ra một chút sáng bóng như ngọc. Anh không cần đi nhìn cũng biết, lúc này ánh mắt cô sẽ là dạng gì, bàn tay dán ở bên chân cuộn lại từng ngón. Anh nghe được chính mình hít một hơi thật sâu, sau đó nói từng câu từng chữ với cô: “Em có biết em có bao nhiêu đáng trách không?”

Nước mắt Tĩnh Tri tách rơi xuống, cô bỗng nhiên vén chăn xuống giường, chân trần chạy tới bên cạnh anh, quá kích động khiến giọng nói của cô nghẹn ngào gần như nghe không rõ, nhưng cô ôm lấy anh, dùng khí lực rất lớn, thậm chí va vào khiến anh lui về phía sau một bước, nhưng anh lập tức đứng lại vững vàng, tự nhiên ôm lấy hông của cô, bảo vệ cô.

“Thiệu Đình... em sai rồi, em không muốn như vậy. Em điên rồi mới có thể mắc mưu anh ta. Thiệu Đình... em ghi âm xong liền hối hận, xe mới vừa đi, em liền vòng trở lại... Thế nhưng anh ta, thế nhưng động tác anh ta quá nhanh... Thiệu Đình... anh tha thứ cho em một lần, có được không? Em yêu anh... em không thể rời khỏi anh...”
Bình Luận (0)
Comment