Editor: May
Gió thổi cửa sổ vang lên âm thanh rầm rầm, đôi mắt Tĩnh Tri không có tiêu điểm quanh quẩn ở chỗ rèm cửa sổ lay động xoay tròn kia. Trời mưa rất lớn, bị gió thổi bay múa lung tung trong phòng, rơi vào trên mặt của cô, rơi vào trên người trần truồng của cô. Cô không phân rõ trên mặt rốt cuộc là mồ hôi hay là nước mưa, cô không phân rõ nóng hổi kia rốt cuộc là máu tươi hay là nước mắt, đau đớn giống như kéo cả linh hồn cô ra ngoài, đau giống như muốn cường ngạnh cắt lấy một đoàn máu thịt của cô. Cô nhịn không được khóc hô ra tiếng, gọi tên của anh vào giây phút khó khăn nhất. Máu tươi trong cơ thể giống như đều chảy ra hết, sinh mệnh nho nhỏ kia vùng vẫy, khóc vang dội, cuối cùng cũng đi tới nhân gian...
Tĩnh Tri như là mệt lả nằm ở nơi đó thật lâu không động, cả người cô giống như vớt ra từ trong nước, tóc đều ướt đẫm dán chặt trên mặt, mệt đến ngón tay cũng không muốn động, mệt đến muốn cứ như vậy chết đi. Nhưng tiếng khóc đứa nhỏ dần dần yếu đi, cô bỗng nhiên giống như là được người rót vào rất nhiều sức lực, lập tức ngồi dậy!
Cuống rốn của đứa bé nho nhỏ còn chưa có cắt đứt, thân thể nhỏ trơn bóng nằm ở nơi đó, lạnh đến trên người đều là màu xanh tím. Tĩnh Tri đau lòng, nước mắt liền rơi xuống, cuống quít bế con bé lên. May mà chuẩn bị xong cây kéo đã khử trùng, đang ở nơi có thể chạm tay tới. Cô cắn răng tích góp từng chút khí lực cắt đứt cuống rốn, đổ nước sôi trong bình thủy vào trong chậu ở một bên, sau khi hơi nguội, cô đặt thân thể mềm nhũn nho nhỏ của con gái vào, dùng khăn lông sạch sẽ cẩn thận lau sạch vết máu trên người con gái, rồi mới dùng chăn thật dày bọc chặt nó lại, ôm vào trong lòng. Một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo liền lộ ra ngoài, thật giống như tắm rửa không lạnh, còn khiến nó cảm thấy vô cùng thoải mái, con bé liền không khóc nữa, dùng một đôi mắt to đen lúng liếng mang theo nước mắt nhìn cô, chớp cũng không chớp.
“Khả Khả... Bảo bối Khả Khả của mẹ...” Tĩnh Tri mềm lòng đến rối tinh rối mù. Cô nhìn con gái nho nhỏ nhu thuận, nhịn không được cúi đầu hôn xuống, hôn lên trên mặt, trên trán, trên mắt, trên lông mày, trên lỗ mũi xinh xắn, trên cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm, trên khuôn mặt như tuyết, cứ hôn không ngừng, con bé nhỏ như vậy, nhỏ như vậy...
Muốn cô bỏ lại thế nào? Bỏ lại thế nào, cứ như vậy vứt bỏ mặc kệ con bé ư?
Tĩnh Tri ôm Tiểu Khả, cứ ngồi bất động ở chỗ kia. Đêm dần dần yên tĩnh, yên tĩnh như là đang bóp chặt cổ của người ta, không thể nghe được cả tiếng hô hấp...
Mà đột nhiên, đồng hồ trên vách tường chợt gõ một tiếng, Tĩnh Tri đờ đẫn quay đầu nhìn lại, đã là hừng đông.
Cô cúi đầu, con gái trong lòng đang ngủ, hai lông mi cong cong đen như mực ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng đáng yêu tới cực hạn. Cô không dám nhìn nữa, càng không dám nghĩ, nếu là Thiệu Đình nhìn thấy con bé, sẽ yêu thích đến cỡ nào?
Thế nhưng anh còn chưa kịp ôm con bé một lần, thậm chí... cũng không thể nhìn nó sinh ra... Cho đến chết, thẳng đến khi anh rời khỏi nhân thế, anh cũng không có duyên liếc mắt nhìn đứa con gái anh yêu thương đến trong xương được một lần!
Nước mắt giống như mở vòi nước, những đau đớn khoan tim khoét xương kia lan tràn khắp tứ chi, khiến cô không thể khóc ra được. Cô không dám nghĩ tiếp nữa, cũng không thể nghĩ nữa, thống khổ giống như dã thú ẩn núp ở trong góc tối, vào lúc cô yếu ớt nhất, sẽ liều mạng cắn nuốt cô. Cô đặt con gái còn ở trong tã lót lên trên sô pha, lúc chuẩn bị đứng dậy, lại nhịn không được rơi nước mắt, cúi đầu xuống hôn tỉ mỉ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lần nữa, ngón tay lưu luyến không thôi vuốt ve ở trên mặt bé hồi lâu, giống như muốn nhớ kỹ bộ dáng ngủ say đáng yêu của bé ở trong lòng, nhưng mỗi lần liếc mắt nhìn thêm một lần, thì càng thêm không muốn rời bỏ thêm một phần. Cuối cùng cô dằn lòng, đau đớn cắn môi đứng dậy rời đi...
Một đường đi tới ngoài cửa, lại bỗng nhiên đau lòng khóc thất thanh quay trở lại ôm thân thể nho nhỏ kia vào trong ngực không chịu buông ra nữa. Cô khóc hồi lâu, thẳng đến khi đứa bé nhỏ ngủ say hơi giật giật, cô mới chậm rãi ngừng khóc, chậm rãi buông tả lót trong ngực ra, liền nhìn thấy đứa bé phấn điêu ngọc mài kia, cái miệng nhỏ nhắn hình thoi hơi mở, đáng yêu ngáp một cái, lại buồn ngủ nhắm mắt, lông mi thật dài chợt nháy một cái rồi lại rũ xuống, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn chiếu ra hai bóng mờ hình quạt nồng đậm, nước mắt Tĩnh Tri tách tách rơi xuống, đau đớn giống như là cắt thịt khoét tâm, khiến nước mắt cô rơi như mưa... Nhưng đến cuối cùng, vẫn buông bé ra, lại cẩn thật đắp kín chăn thật dày cho bé.
Lần này, đi không quay đầu lại nữa.
Trong Tĩnh Viên không có ai, vào ban ngày, cô liền đuổi hết quản gia và người giúp việc. Lúc này đi ở trong vườn lớn như vậy, có thể phụng bồi cô, chỉ có tiếng gió tiếng mưa trong vườn cây khô. Mưa rơi đã nhỏ lại, nhưng lúc đi giữa cành lá thưa thớt, còn có thể thấy mưa bụi nhỏ đánh lung tung lên mặt, lạnh buốt.
Cô lấy điện thoại di động gọi cho Cố Lưu Tô.
Cô biết mình rất mạo muội, giao tình giữa cô và Cố Lưu Tô cũng không quá sâu, nhưng ngoại trừ chị ấy, cô thực sự là không biết nên giao phó Tiểu Khả cho ai. Vô hình trung, cô tin tưởng Cố Lưu Tô, quan trọng hơn là, cô biết chỉ có Cố Lưu Tô - nữ vương có gia thế ưu việt và không sợ gì cả như vậy mới có thể bảo vệ Tiểu Khả của cô an toàn lớn lên.
Cố Lưu Tô ngủ không hề có hình tượng, mà cho dù là đang ngủ, nhưng Lục Phóng vẫn là bộ dáng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái yên tĩnh trước sau như một, chỉ là lúc này, cánh tay anh vững vàng ôm ở trên eo nhỏ nhắn của Cố Lưu Tô, thân thể hai người dán chặt với nhau, như là tượng điêu khắc khảm nạm ở chung một chỗ.
Điện thoại vang lên thật lâu, vẻ mặt Lục Phóng bình tĩnh nhẹ nhàng đẩy cô, Lưu Tô vung một cái tát qua, xoay người lại muốn ngủ, nhưng Lục Phóng cũng đã xách cô lên, “Là điện thoại của Phó Tĩnh Tri.”