Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 594

Editor: May

Cũng không có quá nhiều đau đớn, sau khi vui sướng cực hạn, cô vẫn có một chút lo lắng mơ hồ. Có phải... cô sẽ chảy xệ giống như trên sách, trên ti vi kia không?

Nhưng chẳng qua là thất thần trong chốc lát, anh liền mạnh mẽ kéo cô đuổi theo tiết tấu của anh. Cấm dục tròn một năm, đối với một người đàn ông bình thường mà nói, không phải là một chuyện dễ dàng, huống chi là với một người đàn ông đã từng luôn luôn chưa thõa mãn dục vọng mà nói, càng giống như là đang giày vò...

Anh mới đầu luôn rất ôn nhu, nhưng tới cuối cùng, cả người giống như mất đi lý trí. Chỉ là động tác mãnh liệt, đụng chạm vào, chỉ hận không thể nuốt ăn cô vào bụng, chỉ hận không thể cứ như vậy chết cùng một chỗ với cô cũng tốt...

Tĩnh Tri chỉ cảm giác khung xương toàn thân mình sắp bị anh đụng nát, mái tóc dài của cô lay động ở trên gối, vòng eo bị anh đè chặt ở trên giường, thân thể không thể động đậy, chỉ là vô thức di động về phía trước theo động tác của anh. Tới cuối cùng, đầu của cô đều sắp đánh vào lên đầu giường, nhưng lại bị anh nhanh tay nhanh mắt hung hăng lôi kéo xuống phía dưới, Tĩnh Tri kinh hãi hét lên một tiếng ngắn ngủi, động tác này lại khiến anh tiến vào càng sâu, giống như ngũ tạng lục phủ đều bị dời khỏi vị trí. Cô luống cuống tay chân nắm lấy anh, thở dốc từng ngụm, mà thân thể của anh cũng căng thẳng không nhúc nhích như đá, nằm ở trên người của anh thở to nặng nề...

Trước mắt giống như hiện lên một đạo ánh sáng xanh chợt lóe, cô trừng mắt nói không ra lời, lúc này thân thể anh lại giống như nặng ngàn cân, đè cô đến hô hấp cũng trở nên khó khăn. Thật lâu sau, cô mới có khí lực nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: “Thiệu Đình...”

Anh giật giật, biếng nhác đáp một tiếng, mặt Tĩnh Tri lại thoáng cái nóng lên, anh lại...

Cô ngượng ngùng đẩy anh: “Em quá mệt mỏi, anh xuống...”

Anh lại mở rộng hai tay ôm lấy cô: “Anh ôm em đi tắm, em toát mồ hôi, sẽ lạnh...”

Cô cúi đầu ừ một tiếng, nhưng không ngờ anh cứ như vậy thuận thế bế cô lên, thân thể hai người còn cùng một chỗ, cô chỉ cảm thấy mặt đỏ gần như đều sắp nổ tung. Dù hiện tại cô đã quen thân mật như vậy, nhưng tình cảnh này, cũng cảm thấy quá khó xử rồi...

“Đừng lộn xộn... ngoan...” Khóe môi của anh hơi co quắp một chút, chỉ cảm thấy chỗ nào đó lại muốn rục rịch...

Rất yêu thích thân thể của cô, vốn chỉ muốn làm một lần đỡ ghiền trước rồi bỏ qua cho cô, nhưng cô động lòng người nhẹ nhàng giãy dụa ở trong ngực anh như vậy, anh liền cảm giác mình lại sắp kiềm nén không nổi rồi...

Tuy là vẫn còn muốn, nhưng lại dùng lý trí khắc chế chính mình. Anh vẫn lo lắng vết thương của cô, cảnh tượng ngày đó, anh nhớ rất rõ ràng, làm sao cũng không dám quên...

Tắm nửa đường, cô liền ngủ ở trong ngực anh, anh nhìn dung nhan ngủ say của cô, là thoải mái và không màng danh lợi mà anh vẫn mong mỏi kia. Anh ôm cô, nhưng không có dục vọng, chỉ có an lòng và hạnh phúc nói không nên lời, lúc này chỉ cảm thấy năm tháng rất yên tĩnh tốt đẹp, mà cuộc đời của anh, đã rất viên mãn rồi...

Sau khi tất cả chuyện ở thành phố A đều kết thúc, Mạnh Thiệu Đình và Phó Tĩnh Tri chia ra cúng bái cha mẹ của mình, rồi liền quyết định rời đi.

Quyết định này hết sức khó khăn, bởi vì Tĩnh Viên còn ở nơi này. Nhưng tới cuối cùng, hai người vẫn quyết định, vĩnh viễn rời khỏi thành phố này, thành phố này chất chứa quá nhiều bất hạnh và quá nhiều thương tâm không vui vẻ.

Tĩnh Viên là nơi trở về của linh hồn cô, là ngôi nhà tinh thần của cô, là nhớ thương mà cả đời cô không cắt đứt được. Nhưng nửa đời sau của cô, có một người đàn ông khác, cho cô một gia đình, một nơi đặt chân, một bến cảng có thể vĩnh viễn an tâm. Ở nơi có anh, chẳng lẽ không phải chính là Tĩnh Viên ở khắp nơi ư?

Chỉ là cuối cùng hai người bọn họ sẽ được viên mãn, nhưng cũng có rất nhiều tiếc nuối ở chỗ này.

Bình Bình định cư ở Úc, thề sẽ sống mãi ở đó không trở về nữa. Tĩnh Tri biết, chuyện An Thành làm cho cô ấy rất thương tâm, mà cô ấy càng vì sai lầm nhất thời của mình mà không có mặt mũi gặp hai người bọn họ nữa. Nhưng Tĩnh Tri chưa từng hận cô ấy, chỉ là Bình Bình không qua được một cửa ải của chính mình...

Một tuần trước khi rời đi, Triển Thanh Thu đến hẹn Tĩnh Tri ra ngoài uống trà. Hai người ngồi ở quán trà xây trên vùng ven sông, cửa sổ trước sông dùng một cây gậy trúc mở ra một chút khe hở, còn có chút gió lạnh liền nhẹ nhàng thổi tiến vào, nhưng trong phòng bao lại ấm áp như xuân, chút không khí trong lành này, ngược lại tới vô cùng tốt.
Bình Luận (0)
Comment