Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 597

Editor: May

Cô ta đam mê cưỡi ngựa, trong ngày thường roi da nhỏ được vặn từ da ba con tê giác tuyệt đối sẽ không rời tay. Trong vòng tròn thủ đô, roi ngựa của Đỗ tam tiểu thư lại cực kỳ nổi danh, mấy người quần áo lụa là sau khi hưởng qua tư vị này liền lén lút bát quái với mọi người. Chỉ nói Đỗ tam tiểu thư quả nhiên là thủ đoạn độc ác, bọn họ chỉ là nhìn dáng dấp cô ta xinh đẹp, không giống với thiên kim tiểu thư nũng nịu giàu có, liền nổi lên tâm tư dụ dỗ cô ta mấy lần. Ai biết người phụ nữ kia trực tiếp là một núi lửa hoạt động, không nói hai lời liền vung roi! Bọn họ trúng hai roi chính là phải dưỡng một tháng. Còn có người YY nói, nghe nói ban đầu roi ngựa của Đỗ tam tiểu thư là mời một ông lão trăm tuổi của dân tộc du mục ở bên Mông Cổ kia đặc chế ra, ngâm suốt nửa năm trong vật liệu rất hiếm có, hơn nữa trên roi hiện đầy gai xước dọa người, đánh một roi xuống, dù là đàn ông xương cốt bằng sắt cũng phải da tróc thịt bong!

Có rất nhiều người nói khoác không biết ngượng, truyền ra một chút tin đồn, nói sau này ai cưới Đỗ Phương Phương, không thể có được khí phách của người chồng được! Sau này lời đó truyền tới trong tai Đỗ lão tướng quân, lão nhân gia lại vỗ tay cười to, tán thưởng liên tục, chỉ nói tướng môn ra hổ nữ, nếu sau này ai không hàng phục được Phương Phương, càng không tư cách làm con rể nhà họ Đỗ bọn họ!

Lời này vừa truyền ra, Đỗ Phương Phương càng kiêu ngạo hơn, con cháu nhà giàu và cán bộ cao cấp đều trốn tránh cô ta xa xa, cho dù trước kia cô ta ở trên các bữa tiệc xã giao nổi danh là một đóa hoa hồng có gai, nhưng càng về sau, cũng dần dần thiếu người thăm hỏi. Hoa hồng thơm hơn nữa, nếu là gai nhọn đâm người kia vượt xa hương xông vào mũi, như vậy tự nhiên bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Về sau cô ta đi đến ở nhà riêng của nhà họ Đặng ở thành phố A, vì có giao tình không tệ với thiên kim Đặng Hoa của nhà họ Đặng, cũng ra vào vòng tròn xã giao ở đây mấy lần, quen biết được Hà Dĩ Kiệt. Người đàn ông và người ngu ngốc ngày xưa cô ta gặp có khác nhau rất lớn, tâm hồn thiếu nữ của Đỗ Phương Phương liền dần dần ngầm cho phép, hai người tự mình gặp nhau mấy lần, chỉ mấy tháng sau, liền tình chàng ý thiếp đính hôn.

Mà lúc này, roi da nhỏ trong tay Đỗ Phương Phương đang quấn trên cổ tay màu lúa mạch, nghe được thuộc hạ nói như vậy, cô ta nâng môi cười, roi trong tay đánh một cái về phía cánh cửa kia, hàm răng giống như một hàng ngọc trai liền cắn ở lên môi màu hồng nhạt, trên đuôi mắt cô ta càng hiện ra mấy phần chua ngoa, nhưng trong giọng nói ngược lại vẫn mang theo kiêu căng của nhà giàu có: “Phá bỏ cho tôi!”

Nói bốn chữ như đinh đóng cột, thuộc hạ cũng không dám chậm trễ, lập tức vung tay lên, tự nhiên có mấy người huấn luyện nghiêm chỉnh tiến lên, chỉ hai, ba cái, cánh cửa kia liền biến thành một đống rách nát, rơi lả tả đầy đất.

Đỗ Phương Phương cười đắc ý, roi da quấn ở trên bàn tay nhẹ nhàng vỗ trong lòng bàn tay một chút. Giày quân nhân dưới chân cô ta giẫm lên mặt đất vang lên tiếng cạch cạch, một thân áo gió màu đen bao lấy thân thể duyên dáng nhưng không lộ ra mảnh mai đơn bạc của cô ta, tóc ngắn cắt sửa xinh đẹp lại mang theo một chút tư thế oai hùng hiên ngang, chợt nhìn lại, vẫn là một cô gái nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng đôi mắt kia ở trên khuôn mặt đó lại có chút không hợp, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác chua ngoa.

Tương Tư đã sớm ngủ rồi, khí trời thành phố A luôn luôn thay đổi liên tục, có tiếng mùa hè cực nóng, nhưng mùa đông lại cực lạnh. Từ nhỏ cô đã sợ lạnh, trời còn chưa tối, đã mở hết hệ thống sưởi ấm lên, nằm ở trong chăn mềm mại, xem ti vi một chút liền nặng nề ngủ đi.

Lúc cửa bị phá mở, cô đang gặp một cơn ác mộng.

Trong mộng Hà Dĩ Kiệt như là lúc cô vừa mới quen biết, tàn nhẫn khát máu như là một ma quỷ. Anh tùy ý và thô lỗ đoạt lấy cô, thủ đoạn anh độc ác, tự tay hại chết con của bọn họ, sau đó anh liền hờ hững nhìn một thân máu tươi của cô, chỉ là nâng khóe môi nhẹ nhàng cười lạnh...

Khuôn mặt Tương Tư đầy mồ hôi, bị tiếng ầm ĩ cực lớn kia làm giật mình tỉnh lại. Cô vừa ngồi dậy, tóc dài tơ lụa phủ trên vai đơn bạc, còn chưa kịp mặc áo ngủ thật dày xuống giường đi xem tiếng động kia, cửa phòng ngủ kèm theo một tiếng va chạm dọa người, cường ngạnh bị phá mở.

Tương Tư nhịn không được run lên, tất cả những chuyện trải qua lúc ở Cam Túc kia bỗng nhiên kéo tới giống như gió lốc. Cô run lẩy bẩy kéo chăn lung tung, muốn bao lấy chính mình, nhưng trên tay lại sử dụng không được một chút khí lực. Giống như là buổi tối kia, gió lớn thổi mạnh như vậy, cũng là mưa to rơi xuống, mấy du côn lưu manh liền đập bể mở cửa sổ của cô, đè ở trên người của cô. Cô sợ hãi không phản kháng được, sợ đến tay chân đều như nhũn ra, sử dụng không được chút khí lực. Cô tuyệt vọng run rẩy, run rẩy, mong đợi sẽ có người giáng xuống từ trên trời cứu cô, nhưng tới cuối cùng, vào lúc người nọ kéo quần của cô xuống, cô sờ soạng được một con dao liều chết chống đỡ mới thoát được một kiếp, mà tâm tình khi đó, liền giống như lúc này...

Đèn của phòng khách bị người tới mở lên, không hề ngăn trở thuận đường đi vào. Một người phụ nữ trẻ tuổi đứng tựa ở cạnh cửa, vóc dáng cô ta thon dài, một thân màu đen, giày ủng đến gối hơi phản quang. Bởi vì đứng khuất sáng, mặt của cô ta liền ẩn ở trong bóng mờ, gần như thấy không rõ lắm bộ dạng của cô ta như thế nào.

Tâm kinh hoàng của Tương Tư dần dần bình tĩnh trở lại, cô khép chăn che thân thể của mình lại, một đôi mắt to đặc biệt sáng ngời ở trên khuôn mặt gầy gò, cô giữ chặt chăn, run rẩy nhẹ giọng hỏi: “Cô, cô là ai?”

Đỗ Phương Phương nghe vậy, cúi đầu nhìn nhìn roi quấn trên tay một chút, đuôi mắt khẽ nhếch, cười khanh khách hai tiếng. Tương Tư sợ hãi, vai co rụt lại, ngón tay vô ý thức sờ dưới gối, muốn gọi điện thoại cho Hà Dĩ Kiệt.

Cô sợ hãi, sợ hãi nói không nên lời, mặc dù xông vào phòng cô chính là phụ nữ, nhưng cô lại cảm giác giống như một đêm ở Cam Túc kia, cô rất sợ, sợ hãi muốn chết!

Mà nơi tầm mắt có thể nhìn đến, bóng dáng thưa thớt lay động, có lẽ bên ngoài còn có người, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu người, lại không phân rõ.

Tương Tư cố gắng muốn làm mình trấn định lại, cố gắng suy nghĩ lại rốt cuộc cô đắc tội với ai, nhưng trong đầu lại trống rỗng...
Bình Luận (0)
Comment