Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 603

Editor: May

Hà Dĩ Kiệt kéo tay cô ta nhẹ nhàng vuốt ve, giả vờ khó xử nói; “Không phải đang chuẩn bị hôn lễ sao, đã quên mất chuyện này. Chỉ là một người phụ nữ không quan trọng không lên được mặt bàn, em đuổi đi thôi không được à, cần gì ra tay đánh cô ta, không phải làm giảm thân phận của em ư?”

Tiếng nói chuyện của bọn họ có chút lớn, liền truyền đến rõ ràng trong tai Tương Tư, ngực của cô giống như trực tiếp bị người ta đâm một đòn nghiêm trọng, giống như ngậm một ngụm máu nhưng lại không phun ra được.

“Em chính là nhìn cô ta không vừa mắt! Chính là muốn đánh! Thế nào, anh đau lòng?” Đỗ Phương Phương hoài nghi nhìn về phía anh, Hà Dĩ Kiệt lại cười lạnh một tiếng: “Nói mê sảng gì đấy? Nuôi một người phụ nữ mà thôi, sao có thể so với em?”

Lúc này Đỗ Phương Phương mới cười hài lòng, kéo anh đi đến phòng ngủ: “Vậy anh đuổi cô ta đi đi, hôm nay liền đuổi đi.”

Hà Dĩ Kiệt đi qua, thấy cô ta nhấc chân đạp cửa ra, anh lập tức nhìn sang. Chỉ liếc mắt một cái, ngũ tạng lục phủ của anh giống như đều bị nấu sôi lên, đau nhức khiến anh nhíu chặt hai hàng lông mày, tay đang cầm tay Đỗ Phương Phương chợt buộc chặt, lực đạo lớn đến mức khiến Đỗ Phương Phương hô đau một tiếng...

Anh vội vàng buông tay ra, lại không có đi trấn an cô ta đúng lúc. Anh nhìn Tương Tư quỳ rạp trên mặt đất, cô gần như là toàn thân xích lõa gục ở chỗ này, trên lưng thoạt nhìn máu me nhầy nhụa một đoàn, tóc dài tán loạn rối tung, máu tươi lẫn lộn, cô không nhúc nhích, như là đã chết.

Anh tự nhiên biết roi Đỗ Phương Phương lợi hại, một đàn ông gân cốt sắt đá cũng phải nằm hai tháng, huống chi là Tương Tư? Cô còn đang bệnh, gầy chỉ còn có hơn ba mươi lăm ký, sao cô có thể chịu đựng được?

Đỗ Phương Phương thấy đôi mắt anh chỉ nhìn chằm chằm Tương Tư, đôi mắt đó giống như muốn phun ra lửa, cô ta tức giận đến toàn thân trực tiếp run rẩy, nhịn không được nghiêm nghị mở miệng: “Hà Dĩ Kiệt anh giỏi lắm, tôi biết ngay người phụ nữ này không tầm thường, anh đau lòng đúng không? Anh yêu thương cô ta, thích cô ta, anh còn cưới tôi làm gì? Tôi lập tức trở về thủ đô, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi!”

Một ngọn lửa giận đang gào thét sôi trào ở trong cơ thể cô ta, lại nhìn thấy Tương Tư mảnh mai nằm ở đó, chỉ cảm thấy chói mắt, khoát tay, roi đen nhánh kia liền vung ra đánh lên người Tương Tư...

“Đủ rồi!” Hà Dĩ Kiệt lại bỗng nhiên đưa tay, roi cuốn lấy cánh tay anh, lập tức xé ống tay áo ra. Tuy là khí trời lạnh nên anh mặc dày, nhưng gai xước này vẫn phá rách áo của anh, quét ra một đạo vết máu trên cánh tay của anh...

Anh bị đau nhíu mày, chỉ cảm thấy đau đớn này rất mãnh liệt, trong lòng càng thêm oán giận mấy phần. Người phụ nữ này quả nhiên là thủ đoạn độc ác! Cô ta gần như là sử dụng lực đạo toàn thân, rõ ràng là muốn mạng của Tương Tư!

“Hà Dĩ Kiệt!” Đỗ Phương Phương vừa tức lại vừa đau lòng, cô ta luôn luôn kiên cường như đàn ông, nước mắt lại đột nhiên trào ra, nhưng chỉ đảo quanh ở trong vành mắt.

Hà Dĩ Kiệt dần dần bình tĩnh lại, đau đớn trên cánh tay kéo anh trở về hiện thực từng chút một. Anh ép mình thu hồi ánh mắt, ép mình nâng nụ cười lên, anh đưa tay ôm người phụ nữ trước mặt: “Phương Phương, đừng đùa giỡn tính tình trẻ con nữa!”

“Vì sao anh ngăn em? Có phải anh không bỏ được, có phải đau lòng đúng không? Anh nói, anh nói rõ ràng đi!”

Đỗ Phương Phương kêu to, kiêu ngạo và tự ái của cô ta không cho phép cuộc sống và tình cảm của cô ta xuất hiện một chút vết nhơ nào. Cô ta đã coi trọng người đàn ông này, cô ta muốn gả, vậy anh ta liền nhất định phải trung thành cả đời với cô ta, cô ta không cho phép trong lòng của anh còn nghĩ đến người khác!

“Phương Phương!” Hà Dĩ Kiệt hơi nhíu mày, đưa tay lau một giọt nước mắt bên má cô ta: “Em náo loạn xảy ra án mạng thì làm sao bây giờ?”

“Có mảnh mai như vậy không? Chỉ trúng hai roi liền chết?” Đỗ Phương Phương liều mạng giãy giụa ở trong ngực anh; “Em mặc kệ, em chán ghét cô ta, em chán ghét hồ ly tinh này quyến rũ anh! Em chính là muốn đánh chết cô ta, náo xảy ra án mạng thì làm sao, nhà họ Đỗ của em không sợ!”

Mi tâm Hà Dĩ Kiệt nhíu chặt hơn, không khỏi tăng thêm mấy phần chán ghét với cô ta, nắm lấy hai tay vung vẫy không ngừng giãy giụa của cô ta, dùng sức ôm cô ta vào trong ngực, lần nữa mở miệng, liền mang theo mấy phần uy nghi: “Phương Phương, em hãy nghe anh nói!”

Đỗ Phương Phương bị anh quát dừng lại, dần dần yên tĩnh lại. Trong lòng cô ta bất mãn, nhưng vẫn không muốn làm căng với Hà Dĩ Kiệt, khiến anh chán ghét cô ta; “Anh nói đi!”

“Cô ta là cái thá gì? Cũng đáng để em đến động tay động chân sao? Em không muốn nhìn thấy cô ta, nói một tiếng, anh lập tức để cô ta cút, cút rất xa, em cần gì náo lớn chuyện này, thật muốn náo đến xảy ra án mạng ư? Chúng ta sẽ lập tức kết hôn, chẳng phải mất vui sao?”

“Anh thật nghĩ như vậy?” Đỗ Phương Phương nghe được anh nói như vậy, tròng mắt không khỏi sáng lên. Ngay trước mặt Văn Tương Tư, anh lại nói như vậy, có thể thấy được người phụ nữ này hoàn toàn không có phân lượng gì ở trong lòng anh, cô ta thật đúng là chuyện bé xé ra to!

“Vậy em muốn hiện tại cô ta liền cút, em không muốn nhìn thấy cô ta!” Đỗ Phương Phương kiêu căng mở miệng, như là một nữ hoàng chỉ điểm giang sơn.
Bình Luận (0)
Comment