Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 609

Editor: May

Có một thỏi son môi cắm giữa tường và bàn trang điểm, anh đưa tay lấy son môi ra, là vị bạc hà, dùng phân nửa, còn một nửa. Anh xoay mở ra, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi. Mùi vị kia rất quen thuộc, đúng, cô không muốn trang điểm, nhưng thích tô một chút son môi. Bởi vì cô không thích uống nước, mùa đông môi luôn luôn rất khô, vì thế trong túi luôn luôn đặt một thỏi, trong nhà cũng muốn chuẩn bị một thỏi. Mùi vị này, chính là mỗi lúc hôn cô, vẫn luôn có thể ngửi thấy được.

Anh cảm thấy xung quanh viền mắt đều ở đang ẩn ẩn đau nhói, bàn tay siết thỏi son môi nho nhỏ kia, chỉ cảm thấy lòng đau dữ dội như đao cắt, hiện tại cô thế nào? Vết thương của cô ra sao rồi? Cô có ngoan ngoãn làm theo những sắp xếp của anh không? Cô từng nói với anh, trên đời này cô chỉ có thể dựa vào anh, lần này cô có thể nghe lời không?

Không... Vẫn là đừng nghe lời, cách anh càng xa càng tốt, càng xa càng tốt. Nếu như có thể cả đời không gặp gỡ, nói không chừng còn là hạnh phúc của cô.

Anh cất son môi ở trong túi, dằn lòng xoay người sang chỗ khác, đi nhanh ra bên ngoài. Ra khỏi nhà, vào thang máy, lúc chữ số nhảy lên đến tầng hai, anh đã khôi phục thái độ bình thường, vẫn là Hà Dĩ Kiệt không hiện sơn lộ thủy như trước, vẫn là một Hà Dĩ Kiệt trầm thấp bình ổn, vẫn là Hà Dĩ Kiệt càng ngày càng nói một không hai ở thành phố A, vẫn là Hà công tử, Hà tiên sinh, bộ trưởng không có tâm mà người người thường nói...

Mà không còn là người chỉ khi được Văn Tương Tư trầm thấp gọi ra xưng hô Dĩ Kiệt... Dĩ Kiệt mới có thể lộ ra ôn nhu động lòng người đó.

“Phái người qua đóng chặt phòng này lại trước, thu dọn những đồ đạc bị hỏng, không cần động loạn vào những thứ khác.” Hà Dĩ Kiệt đi ra thang máy, phân phó một câu với trợ lý vẫn chờ ở nơi đó, rồi nói; “Đi thị ủy đi.”

*********************************************

“Tôi không rõ đến tột cùng anh muốn như thế nào! Hà Dĩ Kiệt, tôi tôn trọng anh là bạn bè nhiều năm của Thiệu Đình, tôi tôn trọng anh là nhân vật lớn có uy tín danh dự ở đây, là nhân viên trong bộ máy nhà nước chúng tôi, thế nhưng lần này, chẳng lẽ anh không cảm thấy được mình làm quá mức rồi ư? Tương Tư chỉ là một cô gái nhỏ hơn hai mươi, cho dù nhà hai người là kẻ thù truyền kiếp, thế nhưng có quan hệ gì với em ấy? Cha mẹ em ấy đã sớm chết, ân oán gì đó đều nên kết thúc, anh lại đối xử với một cô bé như vậy, Hà Dĩ Kiệt, anh thật sự không có trở ngại với lương tâm của mình sao?”

Tĩnh Tri thốt ra những lời này, ngay cả Thanh Thu cũng nhíu mày nhìn cô. Thanh Thu cô cũng không phải người sợ phiền phức, nhưng dám nói ra lời này với Hà Dĩ Kiệt, người bình thường đương nhiên là phải suy nghĩ một chút!

Mạnh Thiệu Đình ôm Khả Khả ngồi ở một bên, chỉ là bộ dạng phục tùng rũ mắt đút sữa bột cho con gái, làm bộ như không nghe thấy những lời này của Tĩnh Tri. Toàn bộ tâm tư của anh đều ở trên người cục bột nhỏ kia, thậm chí ngay cả khi bé uống sữa thoải mái, khóe miệng bắt đầu phun bong bóng, anh cũng có thể nhìn đến bất diệc nhạc hồ.

Hà Dĩ Kiệt ngồi ở sau bàn làm việc, sắc mặt trợ lý bên cạnh là một mảnh tái xanh, lo sợ bất an nhìn mấy người này không dám lên tiếng.

“Rốt cuộc Tương Tư đi nơi nào?” Tĩnh Tri thấy anh ta không nói lời nào, lửa giận càng tăng lên: “Anh không cần em ấy, anh cưới người khác, cũng được thôi, để Tương Tư đi theo tôi, đi ra nước ngoài với tôi, sau này các người nhất đao lưỡng đoạn, cũng đừng gặp lại nữa!”

Hà Dĩ Kiệt chợt ngẩng đầu lên, nhìn Tĩnh Tri chậm rãi mở miệng; “Nhất đao lưỡng đoạn?”

“Đúng, nhất đao lưỡng đoạn!” Tĩnh Tri không tỏ ra chút yếu kém: “Tương Tư chịu nhiều khổ cực từ trên người anh như vậy, dù cho nhà bọn họ nợ anh cái gì, hiện tại cũng đã thanh toán xong! Bây giờ anh lập tức muốn kết hôn với người khác, không thể còn nhớ thương Tương Tư, một chân đạp hai thuyền chứ?”

“Tôi không biết cô ấy đi nơi nào, cô ấy đi rồi.” Hà Dĩ Kiệt không có bị những lời này của Tĩnh Tri chọc tức, lại là thái độ đặc biệt tốt tình mở miệng.

Tương Tư cũng không có liên lạc với Tĩnh Tri và Thanh Thu.

Tâm Hà Dĩ Kiệt bỗng nhiên có chút hoảng lên.

“Anh không biết? Em ấy vẫn luôn theo anh, theo anh bốn năm, từ khi trở về từ Cam Túc, cũng đã hơn một năm rồi, anh đến người phụ nữ của mình, người phụ nữ anh nuôi bốn năm, anh lại không biết em ấy đi nơi nào?” Lần này Tĩnh Tri thật sự là quá phẫn nộ, lúc nói chuyện với Hà Dĩ Kiệt, liền không còn có một chút phong độ!

Hà Dĩ Kiệt trầm mặc.

Tĩnh Tri vừa tức vừa vội, lại lo lắng hiện tại một mình Tương Tư thì có thể đi nơi nào, nhịn không được liền nổi bão: “Hà Dĩ Kiệt, anh thật là kẻ không ra gì! Lương tâm của anh đã cho chó ăn rồi hả! Tương Tư thực sự là mắt bị mù mới có thể yêu người đàn ông như anh...”

“Tĩnh Tri...” Mạnh Thiệu Đình ôm Khả Khả, đưa tay kéo tay Tĩnh Tri, lắc lắc đầu với cô. Bọn họ đều là người ngoài, nói thêm gì nữa, vậy thì có chút hơi quá.

“Đúng, tôi là kẻ không ra gì, tôi không có lương tâm, tôi phụ Tương Tư, tôi đều nhận, các người còn muốn nói tôi cái gì liền nói một lần luôn đi, bằng không hôm nay ra cửa này, cũng đừng để cho tôi lại nghe được những lời như vậy. Giống như lời cô nói, tôi lập tức sẽ kết hôn, nếu như truyền đi một ít tin đồn, truyền tới trong tai vợ của tôi, chọc cho cô ấy mất hứng...”

“Hà Dĩ Kiệt anh không phải người!” Thanh Thu bỗng nhiên thuận tay ném tách trà xuống đất, một tiếng vang 'choang' làm cho lời nói của Hà Dĩ Kiệt bị cường ngạnh cắt đứt, Tiểu Khả cũng hoảng sợ, cái miệng nhỏ nhắn méo một cái, oa một tiếng khóc lên...
Bình Luận (0)
Comment