Editor: May
Tĩnh Tri mới vừa xoay người, lời nói mơ hồ của Thẩm Bắc Thành bay vào trong tai của cô. Lúc qua cửa kiểm tra an ninh, cô nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn. Một đôi tình nhân kia, dáng người nam cao to anh tuấn thẳng tắp, nữ thanh tú kiều mị nhưng lại khí chất phiêu nhiên như tiên, nếu như có thể tu thành chính quả, chẳng phải cũng là một nhân duyên tốt đẹp ư?
Mạnh Thiệu Đình thấy cô không ngừng quay đầu lại, không khỏi nhìn sang theo tầm mắt của cô: “Làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì?”
Đầu ngón tay Tĩnh Tri lướt qua một chút nước mắt, cúi đầu cười cười, bỗng nhiên nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Mạnh Thiệu Đình. Cô buông mí mắt xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Đang suy nghĩ, mọi người có tình trên đời này có thể đều thành quyến thuộc, vậy thì tốt biết bao nhiêu?”
“Em được nhân duyên tốt đẹp, liền muốn người bên cạnh cũng có thể như vậy, nhưng phải biết rằng, chuyện đời khó lường, không trải qua một phen kiếp nạn, sẽ có ai biết rốt cuộc đối phương có phải là mục tiêu đã định trước của mình hay không?”
Tĩnh Tri trầm mặc không nói, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thanh Thu đứng thẳng bất động ở nơi đó, tuy là vào đông, cô ấy mặc áo lạnh dày cộm, nhưng không lộ ra chút mập mạp nào. Cô ấy đứng rất thẳng, giống như cô, lưng thẳng tắp, cổ mang theo một chút căng thẳng kéo ra đường cong duyên dáng, có một luồng ánh mặt trời rơi xuống ở đỉnh đầu của cô ấy, chiếu lên da thịt như tuyết. Thần tình trên mặt cô ấy lạnh nhạt và điềm tĩnh, giống như hoàn toàn không nhìn thấy người đàn ông đứng cách một bước xa trước mặt mình.
Tĩnh Tri bỗng nhiên mỉm cười, ngón tay chỉ Thẩm Bắc Thành đang đưa lưng về phía bọn họ, vui vẻ mở miệng: “Hiện tại em liền biết, cô ấy nhất định là mục tiêu đã định trước trong số mệnh của anh ta.”
Mạnh Thiệu Đình cười khẽ ấm áp, nhẹ nhàng ôm cô ở giữa ánh mặt trời ấm áp, cúi đầu trầm thấp than một câu ở bên tai cô: “Phó Tĩnh Tri, em cũng là mục tiêu đã định trước trong số mệnh của anh!”
Tĩnh Tri cười đến mắt cong lên, lông mi cong như là vầng trăng xinh đẹp nhất trong đêm tháng bảy, tháng tám. Cô hơi nghiêng đầu, liền hôn lên trên mặt của anh: “Mạnh Thiệu Đình, vậy anh cũng là mục tiêu đã định trước trong số mệnh của em...”
“Đúng vậy, từ một khắc cha gả em cho anh, em liền là người của anh, chạy cũng chạy không thoát.”
Anh ôm chặt cô, không coi ai ra gì nói lời tâm tình với cô, khiến mặt cô liên tục đỏ ửng.
“Anh còn có mặt mũi nói sao.” Tĩnh Tri khẽ cáu một tiếng, nghe anh nhắc tới cha, lòng không khỏi chua xót: “Lúc nào mới có thể trở về thăm cha mẹ?”
“Dù cho em vĩnh viễn không trở lại, nhưng cha chỉ cần nhìn em sống tốt, liền thỏa mãn hơn tất cả.”
“Đúng vậy, em sống hạnh phúc, cha dưới cửu tuyền biết, mới có thể vui vẻ.” Tĩnh Tri ôm chặt người đàn ông bên cạnh, “Anh đừng giống như Thẩm Bắc Thành và Hà Dĩ Kiệt.”
Mạnh Thiệu Đình cúi đầu hôn cô: “Không, sẽ không, có một ngày, Bắc Thành và Dĩ Kiệt sẽ giống bộ dạng hôm nay của anh.”
Tĩnh Tri nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ở trong đại sảnh sân bay người đến người đi, cô và anh ôm hôn cùng một chỗ. Hạnh phúc, có lẽ chính là như vậy, có thể thân mật với nhau như bên cạnh không có người nào, có thể không kiêng nể gì rơi lệ phát giận ở trong lòng anh, có thể có một cái ôm ấp vào lúc khó chịu, có thể vào lúc vui vẻ, có người giúp bản thân khuếch đại vui vẻ này lên vô số lần.
Cả đời này của cô, cho đến hôm nay, mới xem như là được một viên mãn chân chính.
***
Lục Phóng và Cố Lưu Tô mắt thấy hai người giằng co ở bên cạnh, không nói thêm cái gì, chỉ nói tạm biệt ngắn gọn, liền rời đi trước một bước.
Từ ngày đầu tiên Thẩm Bắc Thành quen biết Thanh Thu liền biết, trong xương người phụ nữ này cực khó đối phó, cô nhận thức đúng một việc, muốn cô quay đầu lại lần nữa, thực sự là khó hơn lên trời.
“Triển Thanh Thu!” Anh có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cố nén tính tình, khống chế giọng nói càng thêm nhu hòa mấy phần; “Chúng ta nói chuyện.”