Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 686

Editor: May

Xe nhanh chóng lái đến chỗ bệnh viện kia của Tương Tư, nói là bệnh viện, kỳ thực cũng chỉ là một phòng khám bệnh tư nhân có chút quy mô, một tòa nhà bốn tầng, lầu một là cấp cứu, lầu hai là phòng bệnh, bởi vì khí trời quá nóng, người sinh bệnh rất nhiều, trong mỗi phòng bệnh trên lầu hai đều tận lực đặt mười mấy giường xếp gấp cho bệnh nhân.

Vừa tới lầu hai, còn chưa đi vào phòng bệnh, Hà Dĩ Kiệt đã ra một thân mồ hôi, trong hành lang kêu loạn, mùi vị hỗn tạp kỳ quái, có người nằm truyền dịch trên ghế dài ngay ở hành lang. Cũng có người thân theo cùng trực tiếp trải chiếu ngủ ở trên mặt đất nơi đó, đầu y tá bác sĩ đều đầy mồ hôi, chạy tới chạy lui, còn kèm theo trẻ con khóc náo và tiếng thống khổ rên rỉ phát ra bởi vì ốm đau, làm cho người ta tâm phiền ý loạn nói không nên lời.

Trường Sinh linh hoạt đẩy đến đẩy đi từ trong đám người, Hà Dĩ Kiệt tránh trái tránh phải, còn phải cẩn thận không giẫm trúng người ở dưới chân. Càng đi về phía trước, hắn lại càng bực bội, càng về sau, một đôi lông mày liền nhíu chặt lại một chỗ, mặt cũng âm trầm dọa người.

Đây là địa phương quỷ quái gì! Đừng nói là bệnh nhân, dù là người bình thường đợi ở chỗ này đều muốn sinh bệnh!

Hắn nhất định phải lập tức mang Tương Tư đi, hiện tại hắn không có biện pháp lo lắng sẽ có hậu quả gì không, cũng không có cách nào bận tâm nhà họ Đỗ và Đỗ Phương Phương, hắn chỉ biết là, hắn không thể để cho Tương Tư ở trong hoàn cảnh như vậy, hắn nhất định cần phải mang cô đi!

Trường Sinh dẫn hắn mồ hôi đầm đìa đi thẳng đến cuối hành lang mới dừng lại, Hà Dĩ Kiệt đẩy một đoàn người đi tới. Lúc đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, hắn lại bỗng nhiên có loại cảm giác cận hương tình khiếp(1), đứng tròn nửa phút, hắn mới cúi đầu đi tới ở dưới ánh mắt nhìn liên tiếp của Trường Sinh...

Giữa phòng bệnh này cũng giống như mấy gian bên kia, chất đầy người, giữa những giường bệnh còn đặt giường gấp nhỏ, dưới đất cũng trải chiếu, trong phòng không có máy điều hòa, chỉ có mấy cái quạt gió cánh to, thổi phần phật phần phật. Mùi thuốc và mùi mồ hôi, còn có mùi vị hỗn tạp ở cùng một chỗ trong không khí, chỉ làm cho người ta buồn nôn, cửa sổ mở rộng ra, nhưng vẫn vô cùng khó chịu. Hà Dĩ Kiệt vừa mới đi vào đã cảm thấy đầu choáng váng và trong lòng khó chịu, hắn cố lên tinh thần đuổi kịp Trường Sinh: “Sao lại ở loại địa phương như vậy?”

Trường Sinh liếc hắn một cái, cười lạnh trào phúng một tiếng: “Ở đây chỉ có một bệnh viện này, cho dù muốn đi bệnh viện chính quy tốt một chút, không nói đến cách xa nhà, phí nằm viện lại quá mắc! Tư Tư không chịu đi.”

Bước chân Hà Dĩ Kiệt hơi dừng lại, tâm liền nhéo đau. Lần trước hắn thấy cô, sao lại không nghĩ tới cô trôi qua rất tệ, sao lại không nghĩ tới âm thầm giúp cô một chút? Nếu không phải hiện tại cô bị bệnh, Trường Sinh cùng đường, sợ rằng hắn còn không có khả năng biết cuộc sống Tương Tư có dạng gì...

Hắn cho rằng cho cô chi phiếu, cô liền không cần lo lắng ăn mặc ở đi lại, lại quên tính nết Tương Tư như thế nào. Cô kiên cường và quật cường như vậy, trong xương còn mang theo thanh cao và cao ngạo của thiên kim tiểu thư, cô đã quyết định rời khỏi hắn, liền tuyệt đối sẽ không dùng thêm một phân tiền của hắn.

“Tư Tư ở nơi nào.” Giọng nói Hà Dĩ Kiệt thấp xuống, trong phòng có chút ầm ĩ, tụ tập đủ loại tiếng địa phương nói chuyện, Tương Tư ở trong thôn này, trên cơ bản đều là nơi nhà cho thuê của các công nhân ở khắp nơi, vì thế liền ngư long hỗn tạp, hạng người gì cũng có.

Hắn vừa đi vào, liền có rất nhiều người to gan quan sát trên dưới hắn, sau đó thì thầm dùng tiếng địa phương nói gì đó, lại hoài nghi nhìn hắn. Hà Dĩ Kiệt mắt điếc tai ngơ, lại vòng qua mấy cái giường theo Trường Sinh, quẹo vào bên trong phòng xép, lúc này hắn mới phát hiện, có thể phòng bệnh này được cải tạo từ một khu dân cư trước đây, vì thế bên trong còn có mấy phòng xép nhỏ, mà Tư Tư ở trong phòng xép ngay gần đây, bên trong bày bốn năm cái giường, chỉ rộng hơn bên ngoài một chút. Trường Sinh trực tiếp đi tới bên giường nhỏ ở tận cùng bên trong, hô hấp Hà Dĩ Kiệt đều muốn ngừng lại, trước mắt hắn là từng trận hoảng hốt, bỗng nhiên lại không dám đi tới nữa...

Tư Tư sẽ là bộ dạng gì? Hắn không dám nghĩ, không dám đi qua nhìn, hắn sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ có một phút tinh thần sa sút như bây giờ. Hắn lo sợ nghi hoặc bất an đứng ở nơi đó, thẳng đến khi thỉnh thoảng nghe được một vài tiếng hô nhỏ quen thuộc ở trong tiếng người ầm ĩ, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, bước nhanh vòng qua giường ngủ kia đi tới bên người Trường Sinh, sau đó thấy được Tương Tư sắc mặt đỏ bừng nằm ở nơi đó.

Cô không có tỉnh lại, giống như chỉ mơ thấy ác mộng, trong mộng phát ra âm thanh nhu nhược, ngón tay nắm giường của hắn lập tức siết chặt, cổ hiện lên gân mạch màu xanh, nơi huyệt thái dương giống bị người cường ngạnh đâm vào một cái đinh, quấy đau. Cô lại gầy thêm, hai má hoàn toàn gầy đi, hai má lõm xuống, giữa sắc mặt vàng như nến lại lộ ra ửng đỏ khác thường, tóc ướt sũng dán ở trên mặt, trên người cô chỉ đắp một cái thảm hơi mỏng, nhưng dưới thảm kia, gần như đã không có phập phồng.

Hắn chỉ cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều quấn lại cùng với nhau, hai chân đều đang run rẩy. Nếu không phải vịn cạnh giường, hắn gần như sắp đứng không nổi, Trường Sinh ở bên cạnh nhìn hắn, cậu ta ôm hai tay, trong tròng mắt chảy ra mấy phần lãnh trào, trên dung nhan thanh tú giống như tranh thủy mặc lại mang theo sầu não nhàn nhạt.

“Rốt cuộc là thế nào...” Hà Dĩ Kiệt không biết mình phát ra âm thanh như thế nào, hắn khom lưng ngồi xuống ở bên người cô, cô gầy như que củi, trên tay vẫn đang ghim kim vào mạch máu, mạch máu của cô rất nhỏ, dù hiện tại trên tay gầy không có thịt, mạch máu màu xanh kia vẫn nhỏ đến khiến người ta đau lòng, nơi kim đâm xuống có một dòng chảy nho nhỏ, chảy từng chút rất chậm, nhưng cô giống như lại có chút không chịu được.

Giọng nói Trường Sinh chậm rãi vang lên, như là dây đàn rung động tinh tang ở dưới ánh trăng: “Có thể thế nào, khí trời quá nóng liền sinh bệnh, sốt cao bảy tám ngày, lặp lại nhiều lần, chính là không thấy tốt hơn, lại không có tiền chuyển viện, bằng không, anh nghĩ rằng tôi có thể đi tìm anh sao...”

Hà Dĩ Kiệt bị cậu ta nói ngơ ngẩn, một lúc lâu sau, hắn mới trầm thấp mở miệng: “Bác sĩ nói như thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment