Editor: May
“Được rồi, chờ sau khi thân thể em tốt hơn, anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy em chút nào nữa! Thế nhưng hiện tại, nhất định phải nghe anh, anh gọi bác sĩ tiến vào, em nằm xuống đi!”
Giọng nói của hắn có chút uy nghiêm, sẽ khiến người nghe nảy sinh cảm giác sợ hãi không rõ. Tương Tư hơi nhếch môi, cô sẽ không thỏa hiệp, cô cũng cảm thấy sẽ không mặc cho mình bị hắn định đoạt, thân thể là của cô, mắc mớ gì tới hắn?
“Hà Dĩ Kiệt, anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Thân thể tôi suy yếu nghiêm trọng, rốt cuộc nên trách người nào? Là ai làm hại? Hiện tại anh tới mèo khóc chuột giả từ bi, lúc trước anh chơi đùa phá hủy đứa nhỏ của tôi, lúc anh để cho vợ anh đánh tôi, sao anh không lo lắng cho thân thể của tôi? Tôi cho anh biết, tôi và anh đã sớm không hề liên quan, vì thế dù tôi có chết, cũng không liên quan gì đến anh!”
“Không cho em nói bậy!” Hắn tức giận, hai mắt đỏ bừng, lập tức che miệng cô lại, trong giọng nói lại lộ ra hoảng loạn nồng đậm: “Không cho em nói chữ chết nữa!”
Tương Tư buồn cười nhìn hắn, tròng mắt quật cường không sợ hãi chút nào nhìn lại hắn, cô hung hăng đẩy tay hắn ra: “Hà Dĩ Kiệt, anh như vậy, thực sự rất không có ý nghĩa.”
“Lần này, mặc kệ thế nào, cũng phải nghe lời của anh! Tư Tư, không đến hai tháng, anh tuyệt đối sẽ không thả em đi, em cầu cũng vô dụng, uy hiếp cũng vô dụng, làm gì cũng vô dụng!”
Hắn nói xong, xoay người đi nhanh ra ngoài, giống như là chạy trối chết.
“Khốn kiếp! Anh khốn kiếp!” Cô nhịn không được chửi bới ra tiếng, nắm ly nước bên giường đập phá, loảng xoảng một tiếng vang thật lớn, Hà Dĩ Kiệt đứng ở ngoài cửa đóng chặt, đáy mắt dần dần dâng lên bi thương và đau đớn. Tư Tư, em muốn như thế nào mới hiểu rõ, anh muốn em khỏe mạnh biết bao nhiêu, muốn em hạnh phúc biết bao nhiêu.
Tương Tư mất đi khí lực, mềm nhũn co rúc ở trên giường, cô nhìn gian phòng tinh xảo xinh đẹp, lại nhớ đến phòng ở nhỏ hẹp chật kín của mình, Nặc Nặc của cô nhất định khóc rồi, Tương Tư nhớ con gái, tâm liền quặn đau lại với nhau, nước mắt cô không khống chế được, liền rơi xuống, cuối cùng vẫn nhảy xuống giường, chạy tới bên cạnh điện thoại ở một bên, cầm điện thoại lên, lại không biết làm gì tiếp nữa. Trong nhà không có điện thoại, Trường Sinh không có di động, cô nên đi tìm ai?
Đặt điện thoại xuống, Tương Tư ngồi ngơ ngẩn trên ghế, cứ như vậy ở lại chỗ này ư? Mặc cho Hà Dĩ Kiệt chà xát biến tròn biến dẹp ra sao? Không, cô không cam lòng, Tương Tư nghĩ vậy, liền cố gắng chống đỡ đứng lên, cô sốt cao hồi lâu, đến bây giờ mới hết, bệnh tình cũng chỉ là mới vừa ổn định, lăn qua lăn lại như vậy một phen, đã sớm có một chút đầu nặng chân run. Bên này vừa mới đứng lên, trước mắt liền choáng váng một trận, nếu không phải cô cố gắng đỡ bàn, cả người đã té ngã trên mặt đất.
Tương Tư chậm rãi ngồi xuống, cảm giác hô hấp lại trở nên hơi hoảng loạn, nhiệt độ cơ thể lại có xu thế tăng cao, cả người ngồi ở chỗ kia, ngay cả khí lực nâng cổ tay lên cũng không có. Tương Tư bất giác có chút nản lòng thoái chí, cô còn trẻ như vậy, thế nhưng vừa nhiễm bệnh liền có bộ dáng này, nếu như đi xuống theo khuynh hướng như thế, có phải vào một ngày nào đó, cô liền hương tiêu ngọc vẫn không?
Thế nhưng, cô còn có nhiều chuyện chưa làm như vậy, còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành như vậy. Nặc Nặc của cô mới vừa nửa tuổi, cô còn chưa thể nhìn con bé, trông chừng con bé lớn lên, cô còn chưa chăm sóc phụng dưỡng thím Phúc, không để cho bà sống những ngày thật tốt, còn có Cận Trường Sinh không rõ lai lịch kia, toàn thân chàng trai này đều là mê hoặc, cô cũng hi vọng cậu ta có thể trôi qua tốt, mà quan trọng nhất là, cô còn chưa có đợi được ngày giải tội oan cho cha, đường đường chính chính đi cúng bái trước mộ của ông...
Cuộc đời của cô chỉ mới vừa bắt đầu, cô không muốn kết thúc sớm như vậy, nhưng nếu quả thật như theo lời của Hà Dĩ Kiệt, thân thể của cô đã tệ đến nổi hắn không tiếc làm trái lời hứa cũng phải giữ cô tĩnh dưỡng ở bên người, như vậy hiện tại, cô không thể không tính toán một phen cho tương lai của mình.
Lưu lại, cô có thể nhận được chăm sóc tốt nhất, hai tháng sau, khỏe mạnh rời đi, sau đó hoàn toàn biến mất ở trước mắt Hà Dĩ Kiệt, cả đời không hề gặp lại nữa, đây cũng chính là cái gọi là, giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt.
Nhưng bây giờ cố chấp rời đi, như vậy bệnh tình của cô ngược lại có thể sẽ nặng thêm mấy lần, sau đó theo như lời hắn nói, rơi phải gốc bệnh nghiêm trọng, kéo một thân thể bệnh tật. Tương Tư không biết mình nên chăm sóc Nặc Nặc như thế nào, nên chăm sóc những ngày tuổi già của thím Phúc như thế nào, nên tạo điều kiện cho Nặc Nặc đi học, trưởng thành, nhìn bé kết hôn sinh con như thế nào, nên giải oan thay cha như thế nào...
Vừa so sánh hai tình huống, trong lòng cô đã có đáp án, chỉ là mặc dù đây là một lý do hợp lý, trên lý trí đã thông suốt, chỉ là cô vẫn là không qua được một cửa tình cảm kia.
Cô không muốn lại có bất kỳ dính dáng gì với Hà Dĩ Kiệt, cũng không muốn sẽ cùng xuất hiện với cuộc đời của hắn. Hắn có người phụ nữ khác cũng tốt, kết hôn cũng được, cũng chỉ là chuyện của hắn, lại không có chút liên quan gì với cô. Văn Tương Tư cô chỉ muốn yên lặng trôi qua cuộc sống an ổn của cô, không muốn cuốn vào trong lung tung rối loạn của hắn, nếu lần này khuất phục, ít nhất hai tháng, cô phải dính dáng không rõ với hắn...