Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 700

Tương Tư nghỉ ngơi suốt hai tuần ở thành phố C, nhưng Hà Dĩ Kiệt cũng chưa một lần ghé qua, cô dần dần trở nên an tâm hơn. Ngoài nỗi nhớ Nhất Nặc làm cho cô gần như sắp phát điên lên được thì cuộc sống của cô trôi qua coi như không tệ, sức khỏe cũng bắt đầu dần dần được hồi phục lại. Chính bác sĩ đến thăm bệnh cho cô cũng đã nói, nếu tình trạng hồi phục cứ tiếp tục diễn biến tốt như vậy thì không cần đến hai tháng, cô đã có thể khỏi bệnh. Tương Tư nghe thấy vậy trong trong lòng cũng thấy rất phấn khởi, cô càng thêm nghe lời, phối hợp với phác đồ điều trị của bác sĩ. Chỉ chớp mắt, lại một tuần nữa trôi qua, thành phố C bắt đầu thay đổi thời tiết, trời bắt đầu mưa liên miên không ngừng.

Trời mưa đến ngày thứ ba thì Hà Dĩ Kiệt đến thăm cô. Tương Tư đang nằm ở trên sân thượng có lắp kính bao kín xung quanh, bên cạnh cô đặt một khay nhỏ chứa đầy những quả anh đào đỏ mọng, tươi rói. Những giọt mưa đập vào tấm kính trên đỉnh đầu vang lên tiếng tí tách, làm cho người ta có một loại cảm giác không an toàn như mình đang dấn thân vào trong mưa vậy. Nhưng Tương Tư lại cảm thấy cực kỳ thích thú. Ở đây cô chỉ cần hé mắt ra là có thể nhìn thấy cái ao nhỏ trên đường đi cách đó không xa. Những chiếc lá sen, những bông sen vừa hé nụ bị nước mưa tạt đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn cảnh đó cũng thấy khá thú vị. Cô đang ghé vào trên lan can nhìn cảnh mưa, thỉnh thoảng nhặt một lên một anh đào đưa vào miệng, đột nhiên liền nhìn thấy trên con đường nhỏ uốn lượn bên cạnh hồ nước có một đoàn người đang đi đến. Nhìn dáng đi của người đi đầu tiên, Tương Tư liền nhận ra được ngay là ai, bất giác nét mặt của cô không khỏi lộ ra thần sắc bực bội, tiện tay ném lại quả anh đào vừa mới nhặt lên vào lại trong khay hoa quả, phủi phủi tay trở lại bên trong phòng.

Hà Dĩ Kiệt đứng ở dưới căn nhà nhỏ, người đi theo thu lại cái ô, nhưng trên vai của anh vẫn có một vài chỗ bị ướt. Trên lọn tóc cũng có một số giọt nước mưa đọng lại. Anh ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, cửa phòng ngủ đã đóng chặt lại, liền quay mặt nhìn sang quản gia: “Tiểu thư đâu?”

“Dạ, tiểu thư đang ở trên sân thượng lầu hai để ngắm mưa đấy ạ!” Quản gia vừa cười vừa nói: “Hôm nay tâm tình của tiểu thư khá tốt. Bác sĩ nói hôm nay trời mưa, bên ngoài lạnh lẽo, không nên đi vào trong đình để ngắm mưa, tiểu thư không nên ra ngoài. Tiểu thư không nghe, bác sĩ cũng không thể lay chuyển được tiểu thư, nên đành phải thỏa hiệp với tiểu thư, nhưng chỉ cho phép tiểu thư có thể chơi ở trên sân thượng thôi. Vừa rồi tiểu thư vẫn còn đang tức giận đấy, bất quá cũng nghe thấy bà Trương kể lại, bà cầm đĩa anh đào mới hái lên cho tiểu thư ăn dỗ dành tiểu thư vài câu, tiểu thư đã vui vẻ trở lại rồi, lúc này đang ở trên đó chơi đấy.”

“Vừa rồi tiểu thư vẫn còn đang tức giận đấy, bất quá cũng nghe thấy bà Trương kể lại, bà cầm đĩa anh đào mới hái lên cho tiểu thư ăn dỗ dành tiểu thư vài câu, tiểu thư đã vui vẻ trở lại rồi, lúc này đang ở trên đó chơi đấy.”

Hà Dĩ Kiệt gật gật đầu, nụ cười tươi tắn không sao kiềm chế nổi hiển hiện trên mặt anh. Cô vẫn còn giữ tính nết bướng bỉnh bốc đồng của trẻ con như trước. Anh khoát khoát tay ý bảo mọi người lui ra, giẫm giẫm chân lên trên tám thảm chùi chân vài cái, rồi bước vào trong nhà. Anh theo bậc cầu thang lầu đi thẳng lên trên sân thượng, lại chỉ nhìn thấy chiếc ghế nằm trống rỗng, trên mặt ghế còn để sẵn một quyển sách. Chiếc ghế nằm vẫn còn đang hơi lay động, chiếc bàn ở bên cạnh có một khay nhỏ để những quả anh đào đỏ tươi, nhìn rất vui mắt. Mấy cái hột quả anh đào ăn xong vứt vương vãi ở bên cạnh đó, phảng phất như vừa mới rồi vẫn còn có người ở chỗ này ngồi ăn anh đào một cách say sưa. Tiếng mưa rơi xuống lớp kính trên đỉnh nghe rào rạo như tiếng rang đậu hạt. Nhưng trong tiếng động ầm ĩ kia lại có sự yên lặng khác thường khiến anh thấy có chút hoảng hốt, cảm thấy trong lòng hơi trầm xuống. Cô đã nhìn thấy anh đến đây, nhưng lại không muốn gặp anh, nên đã tránh né bỏ đi.

Trong lòng anh nghĩ ngợi, không khỏi âm thầm lắc đầu. Giữa bọn họ cũng chỉ có khoảng thời gian hai tháng này mà thôi. Nếu như cô vẫn một mực không chịu gặp anh, về sau này làm sao có thể có khả năng còn được gặp lại cô nữa? Huống chi, hai tháng này cũng không phải là ngày nào cũng có thể ở cùng một chỗ với nhau. Mỗi một lần anh tới đây đều hết sức chú ý, cẩn thận từng ly từng tí, đều phải lo nghĩ nhiều mặt sao cho chu toàn, chỉ sợ lỡ có một chút sơ sẩy sẽ đẩy cô vào trong vòng nguy hiểm. Anh không thể không đề phòng người phụ nữ có tên Đỗ Phương Phương kia.

Kéo cánh cửa kính trên sân thượng lại cẩn thận, sau đó Hà Dĩ Kiệt xoay người đi về phía phòng ngủ của cô. Cửa gian phòng vẫn đóng chặt, anh nhẹ nhàng gõ lên vài cái, nhưng vẫn không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì. Hà Dĩ Kiệt khum tay lại đặt lên trên miêng, khẽ ho một tiếng, cất tiếng gọi cửa: “Tư Tư, Cận Trường Sinh có thư nhờ anh chuyển cho em đây này, nếu như em không ra, anh mở thư ra...”

Anh còn chưa kịp nói dứt câu chợt nghe đến trong phòng có tiếng bước chân vội vã đi ra, khóe môi không kiềm chế nổi hơi cong lên. Cánh cửa phòng ngủ liền được mở ra, Tương Tư chân trần đứng ở cửa ra vào, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hồng hào, đôi mắt sáng trong nhìn lại anh: “Đưa cho em!”

Cô nhất định không thể để cho anh mở thư ra được. Nếu như Trường Sinh nói cho cô biết chuyện của Nhất Nặc như vậy sẽ bị anh nhìn thấy chẳng phải là hỏng hết mọi việc hay sao?

Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng lách vào qua khe hẹp giữa cô và cánh cửa. Anh cũng không trả lời cô cũng không đưa cho cô lá thư, tùy ý hỏi ngược lại cô một câu: “Em có ngoan ngoãn nghe lời dặn dò của bác sĩ, uống thuốc, tiêm thuốc đúng hạn, nghỉ ngơi thật tốt hay không?”

Tương Tư gật đầu qua loa, trơ mắt nhìn anh đi vào trong phòng ngủ: “Có, thư của em đâu...”

Hà Dĩ Kiệt hài lòng gật gật đầu, xoay người nhìn lại sắc mặt của cô, nói một câu vẻ đầy thoả mãn: “Khí sắc xem ra đã khá hơn nhiều rồi, mấy ngày qua có vẻ em đã thật sự thật biết điều...”

“Hà Dĩ Kiệt!” Trong lòng Tương Tư nóng như lửa đốt, cô không biết rốt cuộc Cận Trường Sinh muốn nói cho cô biết chuyện gì: “Thư của em!”

“À!” Hà Dĩ Kiệt à lên một tiếng, kéo chiếc ghế so pha đơn ra ngồi xuống: “Tư Tư, tóc anh bị dính nước mưa ướt, em cầm cho anh cái khăn lông tới đây, hắt xì...”

Anh nói xong, hắt hơi một cái, trong ánh mắt của anh nhìn cô có vẻ rất khó chịu vì thấy mình không được sạch sẽ, thậm chí còn mang theo một chút buồn bã khẩn cầu. Đầu óc của Tương Tư lúc này đều tập trung vào lá thư kia, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng cô vẫn tức giận đi lấy chiếc khăn mặt sạch sẽ đưa cho anh. Cô đứng ở một bên, nhìn anh chậm rãi lau tóc, trong lòng cố gắng nhẫn nhịn lại cơn tức giận đang muốn trào lên. Khó khăn lắm mới đợi cho anh lau xong, cô vừa cầm khăn mặt mang trở lại phòng tắm, anh lại tiếp tục sai khiến cô: “Tư Tư, em rót cho anh ly trà nóng, anh dính nước mưa, hình như có chút cảm lạnh...”

Thoáng cái Tương Tư vứt chiếc khăn mặt đánh xoạch một cái vào trong chậu, cô lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Hà Dĩ Kiệt, em không phải là người hầu của anh!”

Anh nhìn lại cô vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài: “Thật là một đứa nhỏ lười biếng.”

“Đưa thư cho em!” Tương Tư cắn chặt răng lại, bất kể như thế nào, nếu còn để lá thư này ở trên người anh, cô vẫn còn lo lắng.

“Được.” Hà Dĩ Kiệt đứng lên, thò tay vào trong túi, Tương Tư liền nhìn chằm chằm vào tay của anh, không hề nhúc nhích, mắt cũng không nháy một cái. Trong lòng Hà Dĩ Kiệt thấy chua xót khó chịu, cô nóng ruột muốn nhìn thấy lá thư của Cận Trường Sinh kia đến như vậy hay sao? Cô vẫn luôn nhớ đến Cận Trường Sinh như vậy sao?

Anh bước đến phía trước mặt cô, dừng lại cách cô một khoảng cách độ nửa bước chân, rút tay từ trong túi ra, nhưng không có lá thư nào, ngược lại, thoáng cái anh đã ôm lấy Tương Tư, nói có chút nghiến răng nghiến lợi: “Thư anh xé rồi, em muốn anh sẽ là người đưa thư tình cho hai người bọn em sao, đừng có mà mơ tưởng!”

Anh há mồm cắn lấy cần cổ của cô, nhưng lại không dám dùng lực, giọng nói trầm ấm, thủ thỉ nhẹ mảnh như tơ, rung lên nghe du dương như tiếng đàn vi-ô-lông-xen: “Tư Tư, em đừng giày vò anh nữa, em hãy nói giữa em và Cận Trường Sinh không có vấn đề gì đi, hãy nói em không thích cậu ta! Tư Tư, em đừng có lại tra tấn anh như vậy nữa...”

Tương Tư tức giận mặt đỏ bừng, mạnh mẽ đẩy anh ra, hai mắt của cô nhìn anh tóe lửa, anh lại dám xé thư của cô! Trời biết, đã bao lâu rồi cô không được biết chút tin tức gì ở trong nhà, cô đã lo lắng biết bao nhiêu về Nhất Nặc và thím Phúc, vậy mà anh lại làm cái chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy với cô chứ!
Bình Luận (0)
Comment