Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên kịp phản ứng, anh buông tay đang nắm lấy cái cằm của cô ra, vừa rồi anh đã nói sẽ không chạm vào cô nữa.
Tri Tri có chút hồ đồ, quả thực cô cũng không rõ lắm, đến cùng anh đang nghĩ cái gì nhỉ, cô chỉ đành lẳng lặng đứng ở nơi đó, thần sắc đầy lo sợ nghi hoặc, mà anh cũng cúi đầu, con ngươi ánh màu hổ phách khóa chặt chẽ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Trong khoảng thời gian ngắn, cả hai người đều không nói chuyện, giữa bầu không khí yên ắng mà trầm tĩnh ấy, Mạnh Thiệu Hiên lại mơ hồ ngửi thấy mùi hoa sơn chi trên người cô, tinh thần của anh dần dần hoảng hốt, nhìn ánh mắt của cô ngây người ra.
"Ôi làm cái gì thế này? Sao hai người mắt to trừng mắt nhỏ thế?" Lâm Thi chợt đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy bộ dáng của hai người bọn họ, ngạc nhiên mở miệng hỏi.
Tri Tri nghe thấy giọng nói của Lâm Thi, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, cô nhanh chóng lui về phía sau hai bước, nhưng không ngờ đột nhiên bị dẫm phải mảnh vỡ của chiếc gạt tàn bị đập vỡ lúc nãy. Đôi giày chơi bóng đi trên chân cô có chất lượng thấp kém, lại đi đã nhiều năm, đế giày đã sớm bị mài mòn, mà miểng thủy tinh vụn kia lại thật sắc bén, đúng lúc bất chợt đâm xuyên thấu qua lớp đế giày đã mòn kia, cắt gan bàn chân cô bị thương ...
Tri Tri bị đau, cúi đầu kêu lên một tiếng, cảm giác đau nhức đến lợi hại trong nháy mắt lan khắp toàn thân. Trong con ngươi, nước mắt đột nhiên lăn ra, giống như những viên trân châu rơi xuống. Mạnh Thiệu Hiên thực sự cảm thấy một trận đau lòng, người anh đã không thể khống chế nổi nữa liền tiến lên: "Sao vậy?"
"Ai đã làm vỡ thủy tinh đây, nhất định đã đâm vào chân của Tri Tri rồi!" Lâm Thi nhíu mi, cũng cuống quít giúp đỡ Tri Tri: "Tri Tri chậm một chút, trước hết hãy ngồi xuống đã, để chị đi gọi điện thoại cho bác sĩ."
"Thi Thi, không cần đâu, cô đi đến phòng cách vách mở ngăn kéo thứ ba dưới bàn làm việc, ở đó có một túi cấp cứu, cô cầm nó mang lại đây."
"Anh sẽ tự xử lý miệng vết thương sao?" Lâm Thi có chút hoài nghi nguýt nhìn anh. Mạnh Thiệu Hiên đã nhanh chóng bế Tri Tri đặt cô ngồi lên trên ghế sofa. Anh rất tự nhiên quỳ một gối xuống ở bên người Tri Tri, ôm bàn chân bị đâm đến thương tổn ở trên tay, lại nhẹ nhàng đặt ở trên gối của mình, trong lòng bàn tay anh đã có vết máu. Mi tâm Mạnh Thiệu Hiên cau càng chặt, anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ mau mắn mở miệng nói: "Thi Thi,cô hãy nhanh chóng đi lấy đi, trước kia tôi thường xuyên bị thương, sớm đã có kinh nghiệm xử lý những vết thương nhỏ thế này."
Lâm Thi có chút giật mình nhìn lại, nhìn động tác cực kỳ ôn nhu cùng biểu cảm nghiêm túc trên mặt của anh, liền “Vâng” một tiếng, rồi ngây ngốc xoay người ra cửa đi sang phòng bên, thế nào mà Tam thiếu gia lại bỗng nhiên giống như đã thay đổi thành người khác thế nhỉ?
Rửa sạch vết máu, nhặt hết tất cả những mảnh thủy tinh vụn ra, khử độc, bôi thuốc, băng bó, anh làm cẩn thận tỉ mỉ mà thật chuyên nghiệp.
Bàn chân Tri Tri bị anh cầm lấy, từ sự hồi hộp lúc ban đầu rồi đến lúc cả người không được thoải mái, căng thẳng đến độ cử động cũng không dám cử động, cho đến cuối cùng cũng đã trầm tĩnh lại. Do tác dụng của cồn, miệng vết thương rất đau, cô cắn răng dám không phát ra một tiếng kêu, chỉ có điều trên chóp mũi đã có những giọt mồ hôi trong suốt.
Tri Tri hơi cúi đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn của anh ở cách cô rất gần, mùi vị thuốc lá nồng đậm, còn có hơi thở bá đạo của người đàn ông phả vào mặt.
Trên thân thể người đàn ông này tràn ngập hai thái cực vô cùng mâu thuẫn với nhau, bộ dáng tuấn dật thanh tú trộn lẫn với hương vị của người đàn ông đang tỏa ra cũng cực mạnh, hai thái cực này vốn không hề liên quan với nhau, ở trên cơ thể anh lại cố tình hòa hợp hoàn mỹ đến thế, lại còn mê người như vậy, nhưng Tri Tri chỉ kinh ngạc một chút rồi lại thờ ơ.
Cô đã bị cuộc sống tra tấn, toàn bộ tâm tư Phong Hoa Tuyết Nguyệt đã bị mất từ lâu rồi.
Huống chi, từ sau khi ly hôn với Mạnh Thiệu Đình, đối với loại tình cảm này cô đã nguyện không bao giờ đụng chạm vào nữa, mà đối với người đàn ông, cho dù là Kim Thành Vũ (tên một diễn viên nổi tiếng đẹp trai) xuất hiện ở trước mặt cô, chắc chắn cô cũng chỉ nhìn lướt một cái mà thôi.
Nghĩ như vậy, nhưng cô không nhịn được lại nhìn anh một cái, ngón tay anh thật thon dài, lại trắng giống như được tạc bằng đá trắng mà thành, nhìn anh gần như thế, Tri Tri lại hoảng hốt cảm thấy hình như ở sâu trong trí nhớ của cô, có một người cũng bộ dáng giống như vậy...
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có đầu mối, Tri Tri dứt khoát buông ra, bỏ qua khiến cho nó vĩnh viễn ở quá khứ, cô cũng không muốn nghĩ lại nữa, dù chỉ là một chút...
"Được rồi đấy, trước lúc miệng vết thương khép lại tuyệt đối cô không được chạm vào nước nhé, nhớ kỹ không?" Anh lấy băng vải cột chắc, vừa nói vừa chậm rãi ngẩng đầu lên, Tri Tri liền nhìn thấy một gương mặt như vẽ, ở sâu nơi nào đó trong lòng cô chợt giật mình hoảng sợ, thế nào ấy nhỉ, hình như cô đã từng gặp người này ở nơi nào đó?