Tổng Giám Đốc Không Biết Tốt Xấu

Chương 8

Tề Gia Hách cứ nghĩ rằng Đường Phỉ chỉ là một đại tiểu thư con nhà giàu lớn lên ở nước ngoài, nhiều nhất thì tiếng Anh sẽ tốt hơn một chút cho nên mới để cô ở phòng hành chính tổng hợp. Nghĩ rằng nếu cô ấy chịu khổ thì sẽ bỏ đi, không ngờ cô ấy cũng có chút tài năng.

Nhìn cô đối đáp trôi chảy với khách hàng Canada, thái độ bình tĩnh. Nếu nói cô là một nữ cường nhân rất tự tin cũng không quá.

Năng lực của cô vượt xa so với người bình thường vừa tốt nghiệp, làm cho anh nhìn cô với con mắt khác.

“Ngài Assab nói thật vui mừng có thể hợp tác cùng với công ty chúng ta”.

“Giúp tôi chuyển lời, tôi cũng rất vui mừng”.

Như mong muốn của anh ta, Đường Phỉ chuyển đạt ý của anh. Sau đó Assab lại nói thêm một câu, Đường Phỉ chỉ lúng túng cười, không phiên dịch lại.

Tề Gia Hách nghi ngờ nhìn cô hỏi: “Ngài Assab nói cái gì?”.

“Không có gì”.

“Là một phiên dịch viên không nên giấu điều gì”.

“Ngài ấy chỉ khen ngợi tôi thôi”.

“Vậy sao? Ngài Assab đã khen cô cái gì?”.

Đường Phỉ chần chừ không muốn nói vì sợ anh ta nghĩ cô dát vàng lên mặt mình. “Cái đó không quan trọng, ngài Assab còn nói lần này đến Đài Loan anh ta đã thu hoạch được rất nhiều”.

“Đường tiểu thư, chẳng lẽ Assab đang mắng tôi cho nên cô mới không dám phiên dịch?”.

“Không phải như vậy... Được rồi, nếu như anh muốn biết, tôi sẽ cho anh biết. Thực ra là ngài Assab đã nói là anh đã nhặt được một bảo vật, được chưa?’.

“Vậy cô nói với ngài Assab, có phải là bảo vật hay không thì cũng phải từ từ suy nghĩ mới biết được”.

Tề Gia Hách luôn có cách khiến cho cô muốn bóp chết anh ta, nhưng mà cô vẫn dịch lại theo ý của anh ta. Cuối cùng làm cho ngài Assab cười haha.

“Ngài Assab nói, nếu như anh không cảm thấy tôi là một bảo vật, thì anh ấy hi vọng anh có thể tặng phiên dịch viên là tôi cho anh ấy, anh ấy rất cần một trợ thủ đắc lực”.

Tề Gia Hách cười nói: “Cô hãy nói cho ngìa Assab, tôi không thể đồng ý chuyện này, bởi vì nếu nhường cô cho công ty bên đó thì công ty chúng ta và công ty bên đó không thể nào cùng hợp tác tiếp được rồi”.

Kì lạ? Không phải Tề Gia Hách vẫn muốn đá cô đi sao? Đáp án này của anh ta đúng là ngoài suy nghĩ của cô.

Bữa tiệc tiễn người nãy cũng coi như rất hoàn mỹ, sau khi đưa ngài Assab trở về khách sạn, Đường Phỉ đi bên cạnh Tề Gia Hách không nói gì.

Đột nhiên có một người đi đường uống say không cẩn thận va vào người Đường Phỉ, cô lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã xuống, may mà Tề Gia Hách nhanh tay lẹ mắt kéo cô. Cô theo lực va vào người anh ta, cả người dường như dán vào ngực anh ta.

Đây là lần đàu tiên hai người tiếp xúc gần như vậy, dường như trong nháy mắt nhịp tim cũng đập trật một nhịp.

Kì lạ? Rõ ràng là người đáng ghét như thế nhưng hiện tại bỗng dưng không có cảm giác đáng ghét nữa?

Hai người đều cảm thấy như thế, nhưng đều khẩn cấp kéo lí trí trở lại, cô giật tay ra, còn anh cũng lập tức buông cánh tay của cô, tiếp tục tạo một khoảng cách giữa hai người.

“Tối nay cảm ơn cô”.

“Không tin được, anh cảm ơn tôi”.

“Tôi luôn luôn phân rõ công và tư, lần này cô đã thay công ty kí được một khoản hợp đồng lớn, tôi sẽ luận công ban thưởng”.

“Thưởng hay không tôi cũng không để ý, tạm thời anh đừng gây phiền toái cho tôi là được”.

Giữa hai người vừa có một chút hảo cảm nhưng bởi vì lòng háo thắng và thành kiến mà dập tắt nó.

Sáng sớm hôm sau Đường Phỉ bước vào công ty, toàn bộ đồng nghiệp phòng hành chính tổng hợp đều vỗ tay. Bọn họ làm cô sửng sốt một lúc mới hoàn hồn.

“Mọi người sao thế? Có chuyện gì đáng ăn mừng sao?”.

“Chúng ta đang muốn chúng mừng em”.

“Chúc mừng tôi cái gì?”.

“Chúc mừng em thăng chức”.

“Tôi thăng chức”. Cô mới đi làm chưa tới nửa tháng. “Đừng có nói đùa, Tổng giám đốc nói thời gian thử việc của tôi là ba tháng. Mà anh ta còn thấy tôi không vừa mắt, làm sao có thể để cho tôi thăng chức. Chắc là mọi người nhìn nhầm rồi, không thì trong công ty có người trùng tên họ với tôi”.

Đúng rồi, chuyện đó không thể xảy ra. Cô còn nhớ rõ sáng nay lúc đi làm, Tề Gia Hách còn không cho cô đi nhờ xe, rất hẹp hòi”.

“Cô mau nhìn xem, đây là công văn mới đưa tới”.

Quả nhiên có công văn để trên bàn của cô, không có khả năng là công văn cũng đưa sai chỗ chứ? “Kỳ quái, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?”.

Mọi người nghe cô nói chuyện, nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.

Người bình thường nghe được thăng chức sẽ rất vui vẻ, hơn nữa được Tổng giám đốc đẹp trai như vậy chú ý là niềm mơ ước của rất nhiều nhân viên nữ độc thân. Thỉnh thoảng phái nữ sẽ nằm mộng ban ngày ảo tưởng rất nhiều thứ.

Nhưng tại sao Đường Phỉ nghe được tin tức tốt, chẳng những không cười mà còn có vẻ mặt không tin được.

“Đường Phỉ, cơ hội tốt phải nắm chặt. Đàn ông thích những người phụ nữ dịu dàng biết chăm sóc. Cô đừng có cãi lộn với Tổng giám đốc nữa, cẩn thận bị liệt vào danh sách đen”.

“Tôi từ lâu đã là đệ nhất trong danh sách đen rồi, cho nên chẳng cần lo lắng”.

“Vậy sao? Nhưng chúng tôi đều cảm thấy cô trong lòng Tổng giám đôc rất đặc biệt. Tổng giám đốc cứ đến 5h sẽ xuống thăm cô, hình như rất để ý đến cô”.

“Anh ta đang nhìn xem tôi có lười biếng hay không? Muốn tìm cơ hội để đuổi tôi”.

“Mặc kệ như thế nào, cơ hội của cô hơn người khác rất nhiều, cô phải nắm chắc cơ hội này”.

“Đại ca, đại tỷ, không phải là mọi người suy nghĩ tôi và Tổng giám đốc của các người là có quan hệ kia chứ!”.

Ánh mắt mập mờ của bọn họ phóng đến phía Đường Phỉ, cô càng giải thích càng như công nhận. Không biết Tề Gia Hách có cài camera theo dõi hay máy nghe lén hay không mà vừa nhắc đến anh ta đã gọi điện tới, tất cả mọi người ở bên ngoài cười cười.

Nghe được giọng nói của anh ta, giọng cô tự nhiên nâng cao: “Tổng giám đốc, rốt cuộc anh đang muốn đùa cái gì?”.

“Cô không nhân được lệnh điều chuyển nhân sự à?”.

“Tôi nhận được rồi thì làm sao?”.

“Nếu đã nhận được thì tại sao còn không qua đây trình diện?”.

Còn rống lên nữa, dùng hết lực ở đan điền (=vùng dưới rốn) à? Màng nhĩ của cô sắp bị anh ta hét thủng rồi. Ngoáy ngoáy lỗ tai rồi cô mới nói: “Rốt cuộc là anh muốn tôi làm cái gì? Tôi còn bận đưa tin nhắn, đưa văn phòng phẩm và còn phải đi cầu thang bộ!”.

“Nói đúng là đi la cà bát quái thì có”. Tề Gia Hách không khách khí nói.

“Xin hỏi Tổng giám đốc gọi điện đến để tìm tôi gây sự à?”. Bởi vì đang ở công ty nên Đường Phỉ còn chừa mặt mũi cho anh ta, nếu không thì đã sớm khói lửa.

Nhưng cô dám nói chuyện vs Tổng giám đốc kiểu đó cũng đủ dọa người. Toàn bộ nhân viên phòng hành chính tổng hợp toát mồ hôi, ghé tai nói nhỏ với nhau.

“Cô ấy có biết cô ấy đang nói chuyện với ai không?”.

“Tất nhiên là cô ấy biết, cho nên tôi mới nói cô ấy là người đặc biệt”. Nhưng mà đặc biệt có rất nhiều loại đặc biệt. Có vài người dù làm đúng hay sai cũng sẽ được ưu ái, nhưng có vài người sẽ dễ trở thành mục tiêu để công kích. Nếu Đường Phỉ không cẩn thận một chút sẽ vui quá hóa buồn. (Ốc: có lẽ chỗ này là chị làm quá lên thì sẽ bị anh phản lại và đòn phản rất đau ).

“Nhanh lên phòng làm việc của tôi, mau ra khỏi phòng...”. Tề Gia Hách không kiên nhẫn, hầm hừ ở đầu dây bên kia.

“Nhưng mà tôi lại không muốn ra khỏi phòng...”. Đường Phỉ nghĩ ít chạm mặt thì sẽ ít phiền toái.

“Đây là mệnh lệnh, cô không lên phòng tôi cũng không sao, nhưng ngày mai hãy nghỉ việc đi”.

“Tôi sẽ lập tức lên”. Cô không có biện pháp để đánh đổ kẻ tiểu nhân bỉ ổi này.
Bình Luận (0)
Comment