"Hả?"
Đèn đường, phản chiếu hai bóng dáng mảnh khảnh, đang dắt xe đạp đi song song, Trang Mỹ Trí phải tới nhà Kiệt An một chuyến.
"Cái chuyện sau đó hình như lại giống cũng không có đoạn sau, Kiệt An, cậu
nói xem chuyện gì đã xảy ra?" Cũng qua một tuần lễ rồi, ban năm hai vẫn
là gió lặng sóng êm. . . . . . Thật sự là kỳ quái.
"Có lẽ thầy Ngôn cũng không phải là nghĩ đuổi hắn như vậy."
"Làm sao có thể? ! Thầy Ngôn trong lớp căn bản coi Đường Chính Hạo như một
con chuột, luôn tìm cách đuổi hắn, đem hắn hung hăng đuổi đi──này, cậu
xem!"
Kiệt An không rõ chân tướng, đột nhiên Trang Mỹ Trí kéo lấy vạt áo cô một cái.
"Kiệt An, đó không phải là nhà Đường Chính Hạo sao?"
Kiệt An khẽ nghi ngờ, theo vị trí Trang Mỹ Trí chỉ nhìn lại.
"Oa, thế nào lại nhiều xe máy như vậy? Cậu thấy được chưa?"
"Ừ." Dừng ở cửa ước chừng có 5, 6 chiếc xe. Cô cau mày, lần nữa bước đi.
"Cậu thử đoán xem bọn họ đang làm gì?" Trang Mỹ Trí vội vàng đi vòng qua bên kia của Kiệt An đi, chỉ sợ đi qua cửa Đường gia, nếu là bên trong vừa
lúc tuôn ra một lũ thú dữ, cô sẽ trở nên gặp xui xẻo.
Kiệt An mím chặt môi.Cô không cho rằng mình sẽ biết.
Một tuần lễ này, liên tiếp chừng mấy ngày, tên khốn xách vách này không đề
cập về bữa ăn trưa với mẹ cô nữa, nhất quyết cự tuyệt, một tuần lễ không có đụng phải hắn.
Hiện tại đúng, một tuần lễ liền không thấy bóng dáng, nhưng vừa xuất hiện liền có rất nhiều người !
"Kiệt An, cậu nói thử xem có phải là đám người ...này đang muốn đánh nhau
chứ? Oa, thật là khủng khiếp! Bên trong có thể hay không máu đã chảy đầy đất!"
" Mỹ Trí, cậu có nghe tiếng nhạc hay không?" Vành tai cô
mơ hồ truyền tới âm thanh của nhạc, khiến bước chân Kiệt An không khỏi
chậm lại trước cửa nhà đầy xe .
". . . . . . Có!" Mỹ Trí kinh ngạc gật đầu một cái. Hơn nữa còn là cái loại nhạc rock rất HIGH .
"Xem ra là PAR¬TY, không phải là đánh nhau." Kiệt An cười lạnh một cái liếc đèn sáng rỡ bên trong nhà.
"Cậu thử nói xem có phải là hắn đang dùng thuốc?" Mỹ Trí kinh hãi trong nháy mắt bao phủ khuôn mặt nhỏ nhắn.
". . . . . ." Đang muốn đẩy cửa chính, bàn tay trắng nõn chần chờ."Vào đi, Mỹ Trí. cậu không phải cần mượn máy dịch sao, cậu không phải là đang
vội còn phải dịch đọan thứ hai sao?"
Kiệt An không nói thêm lời nào, trực tiếp kéo cô vào trong nhà.
Thuốc. . . . . .Mỹ Trí nói là như vậy sao? Hiện tại cô tuyệt đối ủng hộ với
cái cách nói này, hơn nữa cô tin tưởng, Đường Chính Hạo có thể đang dùng thuốc kích thích!
Tạ Kiệt An căm giận cắn đầu gối, vành tai mơ hồ lại nghe đến một chuỗi tạp âm thanh.
"A ~~ không cần. . . . . . Đừng á. . . . . . Đừng ngoáy nơi đó của người ta. . . . . ."
Vậy. . . . . . Nơi đó! Nơi đó là nơi nào? !
"Oa ~~ đáng ghét. . . . . . Chớ có sờ nơi này á. . . . . ."
Này. . . . . . Nơi này! Nơi này lại là nơi nào? !
"Haizz! Chớ vẫn nhìn chổ này. . . . . . Ghét. . . . . . Lấy tay anh ra á. . . . . . Ưmh ~~ miệng của anh thật là xấu. . . . . . Nhưng là thật thoải mái đó ~~"
Miệng? Thoải mái?
"Anh chậm một chút. . . . . . Người ta. . . . . . Người ta không chịu nổi ~~"
Hừ ~~ cô chịu không nổi có phải hay không? !
Cũng không chịu được những âm thanh dâm ngữ này nữa, Tạ Kiệt An trở mình nhảy xuống giường.
Cô tức sùi bọt mép, nhấc chân hướng tới cửa sổ tên khốn đối diện đánh tới.
Cái vương bát đó! Đầu tiên là cùng một bọn xấu cấu kết với nhau ở dưới lầu
làm ầm ỉ,không cho người khác yên tĩnh, suýt nữa cô báo cảnh sát; thật
là một đống huynh đệ chó, lại còn có hồ ly tinh, hơn nữa còn gọi là lạc
thú hồ ly tinh!
Này,cô chịu đủ rồi!
Suy tư chốc lát, cô mở ngăn kéo ra tìm được một trái bóng chày mua năm trước, ném lên cao sát đến cửa sổ.
Cái tên Đường Chính Hạo hạ lưu này!Nay lại trở thành siêu cấp dâm ma!
Cô tùy tiện mở rộng cửa sổ một cái, sau đó cắn răng một cái, đem vật cầm
trong tay ném thẳng vào bên kia, điểm trắng tiến sát cửa sổ, biến mất
trong bóng đêm.
Rất nhanh, một tiếng phụ nữ thảm thiết vang lên."A ──"
Ừ, cô thề bữa tối hôm nay là bữa cô nghe được một tiếng kêu tuyệt vời nhất .
Ngay sau đó, cô thấy một tia ánh sáng từ căn phòng đó phát ra. . . . . .
Ách, ngực cô giống như có chút lo lắng, cô phải nhanh lên một chút lách
đi mới được!
"Là cô!"
Đột nhiên tại cửa sổ xuất hiện một bóng dáng cao lớn khiến bước chân Tạ Kiệt An dừng lại.
"Là cô ném!" Đối diện, Đường Chính Hạo giận dữ giống như đang điên cuồng,
tức giận quơ quả bóng trong tay, một bộ dạng chuẩn bị giết người đến tận nơi.
Chổ này, bại lộ dưới ánh trăng, cô khinh thường nhìn hắn đang trần trụi. Hừ, hạ lưu!
"Tạ Kiệt An! Cô có gan không cần khóa cửa sổ!" Hắn rống to để cho cô dừng khóa cửa lại.
Ơ ~~ không khóa thì không khóa! Chẳng lẽ Tạ Kiệt An tôi sợ anh bay qua hay sao? Hàaa...!
Cô khiêu khích cười lạnh mấy tiếng, giống như khiêu chiến, rời đi cửa sổ
còn cố ý đi tới trước mặt hắn, từ từ đẩy một nửa cửa sổ kéo về.
Đồng thời cô xoay người, đối diện với người mới vừa lớn tiếng hù đến chết người cũng xẹt qua phía chân trời.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười, Kiệt An cầm lấy cuốn sách trên bàn che
thân, tâm tình cô vui sướng vì bây giờ không còn có cái gì ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Con mèo cái động tình không rảnh nữa, bởi vì. . . . . . Cô bị đánh bất tỉnh.
Hàaa...!