Tổng Giám Đốc Không Tốt

Chương 27

Tối nay bóng đêm rất đẹp, giống như toàn bộ ngôi sao cũng đua nhau tỏ sáng, làm cho bầu trời đêm vô cùng phát ra ánh sáng chói lọi.

"Em có một câu hỏi muốn hỏi anh từ rất lâu, anh có thể cho em biết được không?"

Cô gái vùi vào trước ngực người đàn ông một tuần lễ sau sẽ trở thành chồng mình, cô ở bên ngoài ban công nhìn bầu trời đêm, chợt nhớ tới chuyện mà mình đã nghi ngờ rất lâu.

"Chuyện gì?" Người đàn ông không chút để ý hơi thở, xoay về bên tai cô.

Cô thở khẽ, sơ lược nói ra cái đêm về mấy năm trước, cô nhìn thấy hắn ngồi một mình ở cửa sổ khóc đến bi thương.

"Em thấy hả ?" Hắn kinh ngạc ôm chặt cô, tạm thời dừng hôn trêu đùa cô lại.

"Ừ."

". . . . . . Nói cho em nghe nhưng không cho phép cười anh!" Trầm mặc chốc lát.

Cô hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu.

"Ông ngoại bệnh nặng giao anh cho mẹ anh mang đi thì cho anh một con chuột bạch vàng óng ánh . . . . . Đêm đó không biết tại sao nó đột nhiên lại chết bất đắc kỳ tử."

"Cho nên anh mới có thể khóc đến thương tâm như vậy sao?" Cô kinh ngạc nói. Đáp án này ngoài sự dự đoán của cô.

"Đúng, tất cả đều bởi vì một con chuột bạch ── Em không được cười!"

"Em. . . . . . Em không có cười. . . . . . Em hiểu con chuột bạch kia đối với anh rất có ý nghĩa, em làm sao có thể ──"

"Không còn kịp rồi!" Hắn như mãnh thú chuẩn bị bổ nhào về phía trước, thấp ngân.

Ah?

" Bộ dạng khóe miệng em len lén giơ lên đã bị anh nhìn thấy . . . . ."

A!

"Cái cô gái nói không giữ này, xem anh sẽ hảo hảo dùng đôi tay này trừng phạt em đây!"

"Oa, chờ một chút! Đường Chính Hạo cái tên khốn này anh dám đánh cái mông em nữa, em liền để cho anh vào ngày kết hôn không tìm được cô dâu!"

"Hừ, ai nói anh muốn đánh cái mông em hả ?Anh là muốn. . . . . . Bộ dáng như vậy!"

"Oa oa, cái tên tiểu nhân hèn hạ này! Anh. . . . . . A ~~ làm sao anh có thể. . . . . . A, cái tên khốn đáng chết này . . . . . . A ~~ đừng á! Anh biết rõ người ta sợ nhột mà. . . . . . Ha ha ~~ dừng tay á. . . . . ."

"Đừng mơ tưởng!"Người đàn ông gầm nhẹ, đôi môi hấp dẫn trong nháy mắt đặt lên nụ cười khanh khách không ngừng của đôi môi đỏ mọng.

Hừ hừ, để anh cho em nếm thử một chút cái gì gọi là băng hỏa Nhị Trọng Thiên!

HẾT.
Bình Luận (0)
Comment