Khóe miệng hắn nhẹ nhàng giơ lên, cười như không cười.
Sau đó, hắn rất nhanh cúi môi nóng rực xuống trong hô hấp hắn khàn khàn lẩm bẩm ── cô thua.
Nháy mắt, cánh môi ấm áp của hắn liền chống đỡ lên đôi môi của cô, ở bên
trong miệng của cô hắn dễ dàng đưa đầu lưỡi nhạy bén chui vào, cuồng
phóng lớn mật trêu hàm răng cô, bừa bãi dây dưa, trêu chọc đầu lưỡi cô.
Mũi cô, miệng, cả lồng ngực, đều bị hơi thở cuồng mãnh hắn chiếm đầy, nhiệt độ từ đầu lưỡi hắn truyền đến, bọn họ tựa như dính độc dược, làm cô
choáng váng trầm trầm, ở trong mấy giây ngắn ngủn đó, cô hoàn toàn quên
cả phản ứng. . . . . .
--- ------ -----
"Kiệt An?" Tạ Kiệt An cùng Trang Mỹ Trí thảo luận về đề tài thảo luận trang trí lớp, ngay lúc thảo luận vừa chấm dứt, rốt cuộc phát giác được cô có cái gì không
đúng."Miệng của mình trên đó có cái gì hả?"
"Cái gì?" Tạ Kiệt An ngẩn người.
"Làm sao cậu nhìn chằm chằm vào miệng của mình? Có phải hay không mình mới
vừa ăn vụn bánh quy còn dính trên đó?" Trang Mỹ Trí nhỏ giọng hỏi, vẫn
chưa yên tâm từ trong túi lấy gương ra .
Tạ Kiệt An nhìn bộ dáng khẩn trương của bạn tốt, bất giác mỉm cười."Yên tâm, mặt của cậu rất tốt không có bất cứ vấn đề gì."
"Vậy cậu làm gì nhìn chằm chằm vào môi của mình?" Trang Mỹ Trí rất hiếu kỳ,
trong ấn tượng, cô ít nhìn thấy ban " Lớp Trưởng "vẻ mặt thất thường!
Cô tỉ mỉ xinh đẹp tựa hồ suy tư, Kiệt An hơi chần chờ mở miệng."Vậy là cái cảm giác gì?"
"Cái cảm giác gì?" Bị hỏi như vậy cô ấy như trong đám sương mù, mờ mịt không nhận thức được.
" Cảm giác hôn còn cao hơn ngọn núi ." (Câu này là sao ???)
"A. . . . . .. . Cậu . . . . Cậu. . . . . ." Quăng ra đáp án bất ngờ, Trang Mỹ Trí nhất thời cứng cả lưỡi, bàn tay trắng nõn run rẩy ở giữa không
trung chỉa thẳng vào bạn tốt.
"Cậu hôn còn cao hơn ngọn núi, mình nhìn thấy,nhưng mình chẳng qua không cố ý. Không biết cậu có nhớ hay
không,bữa mình cùng cậu quét dọn cùng nhau xong sau đó chúng ta đi về
nhà ."
Tạ Kiệt An bộ mặt chững chạc, tròng kính dầy cộm nặng lóe lên hai ánh sáng tinh nghịch.
"Nếu như sớm biết cậu cùng ngọn núi cao hơn ──" câu nói kế tiếp chợt bị bưng kín.
"Oa, cậu còn nói!" Trang Mỹ Trí từ trên chỗ ngồi bắn lên, một tay che lại
đồng thời một tay kia cuống quít ôm gáy bạn tốt."Cậu định cho mình bị
những đội thân vệ kia phanh thây à?"
"Thế nào, cậu cùng hoàng tử bóng rổ lui tới là bí mật à?"
"Cậu. . . . . . Cậu nhỏ giọng một chút ! Đó đương nhiên là không thể công khai!" Cô lầm bầm, tựa như đang bảo vệ ai đó.
Kiệt An nhìn bất giác buồn cười.
"Ừ, mình hiểu rồi." Cô gật đầu, bày tỏ đã hiểu."Chỉ là, cậu chính là không có trả lời vấn đề của mình."
"Cái . . . . . . Vấn đề gì?" Trang Mỹ Trí đỏ mặt, còn muốn giả bộ ngu.
"Cần mình nhắc lại một lần nữa sao?"
"A! Cậu ── Kiệt An thật là hư, này. . . . . . Cậu muốn mình nói thế nào!"
Trang Mỹ Trí không nhịn được nũng nịu, hoàn toàn là hãm sâu trong bộ
dáng ngọt ngào.
"Thì là cảm giác lúc đó của cậu.”Kiệt An nhàn nhạt nói.
"Cái này. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Lần đó là mình cùng hắn là lần đầu tiên hôn. . . .."
"Hả?" Mày liễu Kiệt An vừa nhăn, bày tỏ vẻ kinh ngạc của cô.
Trang Mỹ Trí biết cô không có ý định buông tha, không thể làm gì khác hơn là
vừa thẹn vừa giận nhẹ giọng lầm bầm."Thật ra, cảm giác kia là. . . . . . Ừ, hô hấp sẽ dồn dập. . . . . . Tim đập rộn lên. . . . . . Cả đầu không cách nào suy nghĩ, dù sao chính là không ghét á..., dù sao đối phương
là người trong lòng mình!"
Nghe vậy, Tạ Kiệt An buông lỏng, bất giác ngẩn người.
Dù sao chính là không ghét? Dù sao đối phương là mình người trong lòng?
Hai hàng lông mày Tạ Kiệt An nâng lên, ý kia nói đúng là ── cô thích tên kia!
"Kiệt An, Cậu làm sao vậy? Vẻ mặt thế nào thật kỳ quái?"
"Mình. . . . . ." Tầm mắt Trang Mỹ Trí hiếu kỳ, cô lại không biết nên nói những gì, ngực vẫn có vẻ rung động.
"Hả?" Trang Mỹ Trí khích lệ cô nói tiếp.
"Vậy. . . . . ." Cô nuốt xuống xuống."Hắn. . . . . . Có hay không đem đầu lưỡi vào trong miệng cậu?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tạ Kiệt An liền lập tức hối hận, bởi vì cô nhìn
thấy mặt bạn tốt của mình trong nháy mắt. . . . . . Cứng ngắc.
A, muốn chết! Cô rốt cuộc đang nói cái gì? ! Tạ Kiệt An cúi đầu rên rỉ .
☆ ☆ ☆
Mặt trời chiều ngã về tây, học sinh trung học nối đuôi đi ra khỏi cửa trường.
Nửa giờ đi qua, trong sân trường không còn người nào ở lại.
"Thật sao thật sao, cậu nhanh lên một chút nói cho mình biết! Nhanh lên một chút. . . . . ."
Tiếng nói thúc giục, chưa từ bỏ ý định mà dừng ở trước một toà cao ốc hành
chánh, lại từ một toà cao ốc ra sức không ngừng đuổi đến cửa trường học.
Lần này Trang Mỹ Trí cái gì cũng muốn hỏi cô đến cùng!
"Kiệt An ~~cậu không lẻ định để cho mình chết dưới lòng hiếu kỳ sao!"
"Mình sẽ đưa cho cậu một bộ quan tài."
" Cậu nhìn mình chết mà không hối tiếc!" Trang Mỹ Trí không ngừng cố
gắng."Nói đi, rốt cuộc chuyện kinh thiên động địa gì đã xảy ra với cậu?
Cậu xác định mặc dù mình cố hỏi, cũng rất mệt, vẫn không tiết lộ chút
gì, đến cả miệng cũng khô vẫn không nói!"
"Nước suối như thế nào? Có muốn uống hay không?" Đúng nha, cũng một tuần rồi !Cô ấy vẫn hỏi
không ngừng, Kiệt An chỉ muốn tìm một chổ nào đó trốn đi!
Đối với Trang Mỹ Trí đuổi tận cùng không buông, dắt xe đạp đi ở phía trước Kiệt An, quả thật không chịu nổi muốn hô to, không khỏi bước nhanh hơn.
"Này này, đừng hẹp hòi như vậy! Cậu chỉ cần tiết lộ một chút xíu,mình liền
thỏa mãn rồi. . . . . . Haizz, cậu đi chậm một chút ── oa! Cậu làm gì
thế đột nhiên lại dừng?" Thiếu chút nữa đụng vào cô Trang Mỹ Trí chợt
giảm bước chân, theo tầm mắt của cô nhìn sang.
"Oa! Đó không phải là Đường Chính Hạo cách lớp sao ? Hắn. . . . . . Hắn thế nào ở cửa
trường học lại đánh nhau? Còn ba đánh một? Hắn không sợ bị nghỉ học
sao?"
Trang Mỹ Trí quay đầu lại nhìn hai hàng lông mày Kiệt An
chau chặt lại, đột nhiên nghĩ đến một chuyện."A. . . . . . Kiệt An, mình mới vừa nhìn thấy chiếc xe yêu thích của thầy tổng giám thị ở đó!"
Đôi vai mảnh khảnh của Kiệt An, hơi cứng đờ..
Đúng vậy a,cô cũng nhìn thấy; hơn nữa, nếu như cô không nhìn lầm, mới vừa
rồi cô lơ đãng liếc nhìn thấy một bóng dáng đi về hướng này, chính là
thầy giám thị!
" Mỹ Trí. . . . . ."
"Hả?" Trang Mỹ Trí đang nhìn trận đánh nhau vẫn diễn ra, lại vẫn nhìn Kiệt An một cái.
"Thầy giám thị bây giờ đang ở phía sau chúng ta."
Hả? A, là thật !