“ Nếu như cậu không muốn đi, thì tớ đi!”
Văn Hinh nói xong liền xoay người muốn rời đi, Lăng Hạo Hiên thấy vậy vội vàng kéo tay cô lại,
“ Chẳng nhẽ cậu còn muốn quay lại nhà họ Du sao?”
Vấn đề này quả thực gây khó dễ cho Văn Hinh, anh đã thành công khiến cô dừng lại.
Đúng vậy, chẳng lẽ cô còn muốn quay về nhà họ Du sao? Trở lại cái nơi toàn người khiến người ta chán ghét đó sao?
Nơi đấy, cô đã từng phải chịu bao nhục nhã, trí nhớ đưa cô nhớ lại những thống khổ, nơi khiến cô thương tích đầy mình, tất cả trong đầu bây giờ dừng lại nơi bị người đàn ông kia cường bạo, nó như từng nhát đao từng nhát từng nhát đâm vào tim cô, cô làm sao còn muốn quay về đó nữa?
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..
Trước đây, cô có nằm mơ cũng không muốn rời khỏi cái địa phương kinh khủng đó. Nhưng mà, hôm nay cô còn có nơi nào để đi nữa đây? Cô đã sớm không có nhà, không có người thân, trên đời này, cô chỉ còn cô đơn một người, nhà của cô ở đâu đây?
Dường như nhìn thấu mọi do dự trong lòng cô, Lăng Hạo Hiên nhẫn nại khuyên nhủ:
“ tớ biết cậu ở nhà họ Du đã vô cùng khó khăn, thống khổ, ngày ấy lúc cậu bị đưa vào bệnh viện, tớ thật sự đã bị cậu hù dọa. Chỉ mới hai tháng không gặp, cậu đã gầy gò tiều tụy thành cái dạng gì rồi, cậu phải biết rằng cậu như vậy tớ rất đau lòng không. Cậu là bằng hữu tốt nhất trên đời này của tớ, tớ không muốn cậu phải tiếp tục trải qua cuộc sống như thế, tớ muốn nhìn một Văn Hinh giống như trước kia, tươi cười vui vẻ, thậm chí cười đến không tim không phổi. ít nhất, đó là vui vẻ đấy!”
Văn hinh bị tấm chân tình cùng những lời quan tâm của anh làm cho cảm động, nước mắt đã sớm tích tụ đầy trong hốc mắt, nhưng cô lại cố kìm nén không để nó rơi xuống. cô đã từng âm thầm thề rằng, sẽ không bao giờ khóc vì bất luận chuyện gì , vì bất kì kẻ nào nữa.
"Đã không giống nhau nữa !" Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể nở nụ cười đắng chát, nói:
“ Thế giới của mình đã thay đổi”, ngày hôm nay tớ, người thân đã không còn nữa, nhà cũng đã không còn, mình ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng không biết họ là ai, cũng không biết tại sao mình lại có mặt trên đời này, mình không biết mình còn sống trên cõi đời này còn ý nghĩa gì nữa, mình…”
“ Không cần nói nữa, không cần nói nữa!”
Lăng Hạo Hiên không kìm lòng được ôm chặt lấy cô, anh cảm thấy đau lòng, vì những lời nói như tuyệt vọng của cô,
“ Cậu yên tâm, cậu còn có tớ, tớ sẽ luôn bên cạnh cậu, tin tưởng tớ!”
Anh thật không nghĩ tới, bên ngoài cô ấy kiên cường như vậy, trong lòng lại vô cùng mềm yếu , yếu ớt giống như chỉ cần bóp nhẹ một cái là nát ngay.
“ Hạo Hiên, cám ơn cậu!”
Văn Hinh nhẹ nhàng nói cảm ơn, trong lòng tràn đầy cảm động, cô biết , cô vẫn luôn cho rằng tình cảm của Lăng Hạo Hiên đối với mình, trên đời này, khó có thể có một người đàn ông nào toàn tâm toàn ý bỏ ra tấm chân tình mà không cần bất kì một sự báo đáp nào như vậy, ngoài yêu ra, còn có thể là cái gì ?
Cô biết, nhưng cô vẫn làm bộ như không biết, bởi vì cô rất quý trọng đoạn tình cảm của cô và anh. Nếu như một khi xuyên phá một tầng mỏng của cánh cửa này, nói không chừng bọn họ đến làm bằng hữu cũng không thể .