Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 24

Chỉ là ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, thì hình ảnh ba và em trai mang theo ánh mắt tràn đầy kỳ vọng hiện lên trong đầu cô làm cho cô lại do dự, rút lui.

Không, cô không thể bỏ lại ba và em mình như vậy, nếu cô thật sự bỏ lại bọn họ, vậy bọn họ sẽ phải lưu đầu đường xó chợ không nơi nương tựa.

Sáng ngày thứ hai, Diêu Phương thấy trán Văn Hinh bị thương, đôi mày thanh tú nhíu lại, hỏi: "Đầu của cô bị sao vậy?"

Văn Hinh sờ vết thương trên trán, sau đó cười nhạt một tiếng, nói: "Tối hôm qua lúc tắm không cẩn thận bị trượt ngã."

Cô biết cô nói như vậy thì họ nhất định sẽ không tin, nhưng cô cũng không thể nói là do quyến rũ Du Thần Ích không được nên bị té, dù sao họ cũng không có tận mắt thấy thôi thì cô tùy tiện tìm một cái cớ là được.

Diêu Phương nghe cô nói như vậy chỉ là thản nhiên nhìn cô một cái, không nói gì, ngược lại Lạc Tình đứng bên cạnh bà cực kỳ khinh thường liếc Văn Hinh một cái, châm chọc nói: "Tắm cũng có thể té ngã, với cô thủ đoạn mê hoặc đàn ông cũng như nhau lợi hại!" Nói xong, nhìn Văn Hình vừa cười, có chút vui sướng khi người gặp họa lại nói: "Chỉ là, hôm nay dường như vẻ mặt hốc hác rồi, tôi xem cô làm sao đi mê hoặc anh họ đây?"

"Tình nhi!" Diêu Phương lạnh lùng quát nàng một tiếng, trên mặt có chút không vui, "Không được không lễ phép như vậy!"

Bà biết Lạc Tình có ý với con trai mình, lúc trước bà cũng có ý tác hợp hai người bọn họ, nhưng bất đắc dĩ một người có tình người kia lại vô tình, kết quả chẳng những làm cho con trai mình giận giữ khuyên răn mình một trận, còn khiến cháu gái càng thêm oán hận mình, mà bà lại bị trách móc là người hai mặt.

Lòng bà đối với Lạc Tinh tràn đầy đau lòng và yêu thương, ở tai nạn mười năm trước khiến cho con bé đồng thời mất đi cả cha lẫn mẹ mà lúc đó nó chỉ mới mười tuổi. Sau đó bà liền đưa con bé về Du gia nuôi dưỡng, cũng bởi vì thương con bé không cha không mẹ, cho nên luôn yêu thương chiều chuộng cô, làm cho hôm nay cô hình thành tính cách xảo trá ỷ vào quyền thế không từ thủ đoạn, luôn làm cho bà nhức đầu, nhưng cũng không thể chịu nổi.

"Hừ!"

Lạc Tình tức giận nghiêng đầu qua, không hề nhìn Văn Hinh nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy sự không cam lòng cùng oán hận. Tối hôm qua, cô rõ ràng nhìn thấy anh họ chủ động vào phòng của cô ta, sau đó qua một lúc lâu mới ra ngoài, hơn nữa còn quần áo không chỉnh tề, coi như là kẻ ngu cũng biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, điều này làm cho cô đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác nguy cơ.

Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt của anh họ lúc đó giống như vô cùng tức giận, điều này làm cho trong lòng cô lại cảm nhận được một chút dễ chịu, bởi vì cô biết, trái tim của anh họ không đặt trên bất cứ người nào, như vậy thì cô vẫn còn có cơ hội.

Cho nên, cô tuyệt đối sẽ không để người phụ nào chiếm được anh họ, anh họ là của cô, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ từ bên cạnh cô cướp anh đi.

Lại một tuần nữa qua, đêm Du Thần Ích không về ngủ, ngày thì không thấy bóng dáng hắn đâu, vì vậy Lạc Tình lại đặt oán hận chuyện Du Thần Ích không trở về nhà lên người Văn Hinh, nói là cô chọc giận anh họ làm anh bỏ đi, cũng bảo Diêu Phương đuổi Văn Hinh ra khỏi Du gia, nói là chỉ có như vậy thì anh họ mới trở về, chỉ là Diêu Phương cũng không có đồng ý.

Mặc dù Diêu Phương không có đồng ý đuổi cô đi, nhưng Văn Hinh thấy được vẻ không vui mừng và không kiên nhẫn từ trên mặt của bà, cô biết nếu như cô sớm mang thai đứa bé của Du Thần Ích thì sớm muộn gì sẽ có một ngày Diêu Phương đuổi cô đi, cho nên cô phải nhanh chân lên.

Nhưng mặc dù cô nóng lòng, chịu đựng được việc Du Thần Ích cả ngày không trở về nhà, cho dù trong đầu cô có dự tính nhưng cũng chỉ là vô kế khả thi (không có cách nào để giải quyết). Giờ điều cô có thể làm chính là chờ, chờ hắn về nhà, hoặc là đợi một cơ hội khác.
Bình Luận (0)
Comment