Thật là kỳ quái , cô sao lại chờ Du Thần Ích về nhà, mình có phải là cái gì của anh ta đâu, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy niềm mong chờ anh ta trở về nhà. Loại cảm giác đó, chính bản thân cô cũng thấy nực cười, cô cư nhiên lại mong mỏi anh ta trở về, không chờ được lại trào lên sự lạnh lẽo cùng nhục nhã.
Bởi vì mong đợi cùng những ý nghĩ phức tạp trong khi chờ đợi như vậy, cô từ từ ngủ thiếp đi, tới khi tỉnh lại, một ngày mới đã bắt đầu. Sau đó cô nghe được từ miêng dì Lý mới biết Du Thần ích tối qua quả thật cả đêm không về, dặn cô phải chú ý một chút.
Bởi vì Du Thần Ích một đêm không về nhà ngủ, Lạc Tình lại phát hỏa.
Quả nhiên, Lạc Tình vừa trông thấy Văn Hinh tựa như nhìn thấy kẻ thù giết cha , lập tức trợn tròn mắt, hướng Văn Hinh kêu to “ Văn Hinh, cô ra đây cho tôi!”
Văn Hinh trong lòng gào thét một tiếng, biết kế tiếp mình không thể tránh được sẽ bị hành hạ , trực giác cho cô biết cô nên xoay người rời đi, cách xa Lạc Tình, nhưng là lúc này cô ta đã bộc phát, căn bản cô không trốn thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới, “ Biểu tiểu thư, cô gọi tôi có chuyện gì không?” Cô hỏi cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ sẽ chọc vào gai khiến chủ không vui.
Nhưng là, Lạc Tình nghe thấy thế lại trừng măt, giận dữ nói: “ thế nào? Không có việc gì tôi không thể kêu cô sao?”Vốn là cô ta đang đầy bụng tức, lại nhìn thấy người phụ nữ này thì càng giận thêm.
Thấy thế, Văn Hinh trong lòng không khỏi hít thở thật sâu, tràn đầy bất đắc dĩ nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, không để cho người này phát hiện, nếu không may bị phát hiện lại khiến cô ta không vui lòng, : “ không phải vậy biểu tiểu thư, tôi ____________”
“ Cô chỉ là một người giúp việc, không có tư cách nói chuyện cùng tôi!”
Lạc Tình cắt ngang lời của Văn Hinh, dạy dỗ: “ không đúng, ở trong mắt của tôi, cô ngay cả một người giúp việc cũng không bằng, người giúp việc còn có chút tự ái, mà cô chỉ vì tiền mà bán đứng thân thể mình, ngay cả tôn nghiêm cũng vứt bỏ. Đừng cho là tôi không biết ý tứ của cô, tôi bây giờ nói rõ cho cô biết. loại phụ nữ như cô, anh họ tuyệt đối sẽ không coi trọng, cô tốt nhất sớm chết tâm đi!”
“ Vậy còn cô?”
Văn Hinh thật sự không thể nhịn được nữa, cô ta càng ngày càng cố ý hành hạ cô cô cũng bỏ qua, nhưng hết lần này tới lần khác vũ nhục cô, coi như là tượng đất cũng có ba phần tư cách, cô rốt cuộc không muốn nhin thêm nữa.
Hơn nữa, cô đã cho rằng coi như là chọc Lạc Tình tức giận, nhưng chủ nhân nhà họ Du là Diêu Phương, mà Diêu Phương vì phần khế ước này cũng tuyệt đối không đuổi cô đi, cho nên cô cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Tôi cái gì” , Lạc Tình thấy cô cư nhiên lại dám phản bác , mặt đã bắt đầu biến sắc.
“ Cô cho rằng loại phụ nữ giống như cô, Du Thần Ích sẽ để ý ? Đừng nói cô là em họ của hăn, coi như cô không phải em họ của hắn, tính tình như thế, đoán trừng cũng không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được cô.”
Ngay cả phụ nữ còn không chịu nổi tính tình như vậy, nói chi là đàn ông.
Văn Hinh nghĩ, nếu như cô ta không phải biểu tiểu thư của nhà họ Du, là em họ Du Thần Ich , bên ngoài có mấy người để ý tới cô ta.
“ Cô nói cái gì?” Lạc Tình sắc mặt lập tức thay đổi, giống như là dẫm phải cái đuôi mèo lập tức nhảy lên, hướng phía Văn Hinh giận không thể kiềm chế được hét : “ Cô nghĩ mình là cái thá gì, lại còn dám nói tôi như vậy! Cho dù anh họ không yêu tôi. Chí ít tôi cũng là em họ của anh ấy, chúng tôi sẽ luôn luôn đi chung với nhau. Còn cô, một người không chút liêm sỉ phụ nữ đưa tới cửa, vì tiền mà không tiếc nghĩ mọi biện pháp quyến rũ đàn ông, có tư cách gì nói tôi ? Cô có tin hay không, tôi hiện tại liền bảo bác đuổi cô khỏi nhà họ Du!”