Một ngày nào đó, Hoắc tiên sinh tỉnh lại thì cảm thấy có chỗ không đúng.
Anh mở to mắt, nhìn thấy khung cảnh không quen thuộc, từ cách bài trí, có vẻ anh đã quay về phòng ngủ của mình.
Rõ ràng anh đã ngủ trên giường lớn cùng Bạch Thanh Thanh, vì sao mới ngủ một giấc đã đổi chỗ? Chẳng lẽ là Bạch Thanh Thanh dọn qua đây sao?
Hoắc tiên sinh mờ mịt gãi đầu, lê dép lê đi đến cửa, sờ vào chỗ quen thuộc, không thấy chìa khóa đâu, đành phải qua đối diện gõ cửa.
Gõ vài lần rồi bấm chuông, cuối cùng cũng có người ra.
“Thanh Thanh…”
Hoắc tiên sinh đột nhiên im bặt.
Từ trong phòng đi ra là một đôi vợ chồng trẻ, bọn họ buồn bực nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Xin chào, có chuyện gì sao?”
“… Xin hỏi Bạch Thanh Thanh có ở nhà không?”
“Xin lỗi, tiên sinh, chúng tôi không quen biết người này.”
“Hả?”
Hai vợ chồng nhìn anh đang mặc đồ ở nhà, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“À… Không có.”
Hoắc tiên sinh ngơ ngác nhìn bọn họ đóng cửa, mờ mịt quay về nhà mình.
Căn nhà đối diện anh là của Bạch Thanh Thanh, hai người còn sống ở đó rất lâu, sao bỗng nhiên có người lạ vào sống?
Thanh Thanh đâu? Chúc Chúc đâu?
Hoắc tiên sinh thật mờ mịt.
Anh tìm khắp nơi, kiếm ra điện thoại trên đầu giường, lục danh bạ, không tìm được số điện thoại của Bạch Thanh Thanh, đành phải bấm dãy số trong trí nhớ gọi qua.
Trong điện thoại nhắc nhở nói số này không tồn tại.
Hoắc tiên sinh càng mờ mịt.
Anh gọi đến số của Dương Xảo Mạn, gọi được.
“Alô? Hoắc tổng?”
Hoắc tiên sinh trực tiếp hỏi: “Thanh Thanh đâu?”
“… Hả? Thanh Thanh nào?”
“Đương nhiên là vợ của tôi!” Hoắc tiên sinh không kiên nhẫn nói.
Dương Xảo Mạn hoang mang, Hoắc tổng có vợ lúc nào?! Sao cô lại không biết??
Cô ấy thật cẩn thận hỏi: “Là trợ lý Tô Oánh Oánh sao?”
Hoắc tiên sinh nghi hoặc: “Tô… Tô gì?”
“Tô Oánh Oánh.”
“…”
Tên này hơi quen tai, nhưng là Hoắc tiên sinh nhất thời không nghĩ ra.
Anh hỏi lại một lần: “Cô thật sự không biết Thanh Thanh đang ở đâu?”
“… Thanh Thanh là?”
Hoắc tiên sinh vẻ mặt lãnh khốc cúp điện thoại.
Anh cảm thấy có chỗ kì quái.
Nhưng anh không thể tìm ra nguyên do, đành phải như bình thường, ngồi siêu xe trăm bản được trợ lý Trương chở đến công ty.
Vào văn phòng, một người phụ nữ xa lạ nhào qua anh. Hoắc tiên sinh cả kinh, vội vàng né tránh.
“Anh làm gì vậy?” Tô Oánh Oánh bất mãn nói: “Em xém té xuống đất rồi đấy.”
Hoắc tiên sinh vẻ mặt hoảng sợ, liên tiếp lùi lại vài bước: “Cô… Cô là ai?!”
Vừa vào đã có tiểu yêu tinh nhào tới, Hoắc tiên sinh thấy mình đã chịu kinh sợ rất lớn, lúc này không có Bạch Thanh Thanh bên cạnh, không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa.
“Anh hỏi em là ai?!” Vẻ mặt Tô Oánh Oánh không thể tin nổi: “Anh đang giỡn sao? Hoắc Minh Châu, trước kia là anh chủ động theo đuổi em.”
“Theo đuổi cô?!”
Hoắc tiên sinh tái mặt.
Người phụ nữ không có mặt mũi muốn ngực không ngực muốn mông không mông, có chỗ nào so được với Thanh Thanh? Anh theo đuổi cô ta?!
Đùa gì thế!
Hoắc tiên sinh lập tức lắc đầu: “Không có khả năng.”
“Cái gì không có khả năng?!”
“Sao tôi có thể theo đuổi cô.” Hoắc tiên sinh cao giọng kêu một tiếng: “Dương Xảo Mạn!”
Dương Xảo Mạn tránh ở bàn làm việc nghe lén vội vàng chạy qua: “Dạ, Hoắc tổng.”
“Đuổi người này ra ngoài.” Hoắc tiên sinh cười lạnh nói: “Không cần chó mèo gì cũng chạy đến xưng là bạn gái của tôi, Thanh Thanh biết sẽ tức giận.”
Dương Xảo Mạn ngây người: “Đuổi… đuổi ra ngoài??”
“Được lắm, Hoắc Minh Châu, tôi không nghĩ anh là dạng người này!” Tô Oánh Oánh tức giận trừng anh, đẩy anh một cái rồi đi ra ngoài: “Nếu anh đến cầu xin tôi, tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh!”
Hoắc tiên sinh khịt mũi coi thường, sao anh có thể đi cầu xin người phụ nữ này.
Dương Xảo Mạn chưa thể tin được: “Hoắc tổng, ngài cứ như vậy đuổi Tô Oánh Oánh đi?!”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ phải chờ Thanh Thanh phát hiện rồi mới động thủ sao?”
Dương Xảo Mạn trầm mặc một chút, tiếp tục hỏi: “Thanh Thanh là ai?”
“…”
Dương Xảo Mạn hõi Thanh Thanh là ai?! Kế hoạch đè ngã lúc trước là do cô làm đấy, ba người vừa gặp mặt hôm qua, bây giờ trí nhớ của Dương Xảo Mạn kém như vậy? Chuyện mới xảy ra hôm qua hôm nay đã quên mất.
“Hôm qua cô còn ăn cơm với Thanh Thanh, hôm nay quên rồi sao?”
Dương Xảo Mạn càng chấn kinh, cô ấy hơi hé miệng, cuối cùng không nói nữa, chỉ lắc đầu.
Hoắc tiên sinh bỗng nhiên nhớ đến gì đó, anh hỏi Dương Xảo Mạn: “Người vừa chạy đi tên là gì?”
“Tên là Tô Oánh Oánh.”
Tô Oánh Oánh…
Hoắc tiên sinh bất ngờ mở to hai mắt.
Tối hôm qua trước khi ngủ anh còn đọc quyển tiểu thuyết đó, Tô Oánh Oánh đúng là tên nữ chính trong truyện, là đối tượng trong sách của anh, rõ ràng anh đã xuyên qua, sao vừa ngủ dậy đã xuyện về?!
Hoắc tiên sinh hoang mang.
Thanh Thanh đâu? Chúc Chúc đâu? Anh có thể xuyên qua lại không?!
Nếu anh đã đến đây, vậy người trong thân thể anh là ai? Là Hoắc Minh Châu đó sao?
Tưởng tượng hình ảnh Bạch Thanh Thanh ôm người khác như vậy như vậy như vậy (làm chuyện gì đó đó), Hoắc tiên sinh cực kì đau lòng.
Hơn nữa Thanh Thanh luôn luôn thần bí, bây giờ anh không biết làm thế nào để tìm thấy cô trong thế giới này.
Không biết Thanh Thanh có xuyên qua theo anh không.
Từ từ, Thanh Thanh hình như là… Cổ đông của Hoắc thị?
Trước mắt Hoắc tiên sinh sáng ngời.
“Dương Xảo Mạn, điều tra thân phận vị cổ đông thần bí, tôi muốn gặp mặt cô ấy.”
“Còn nữa, tìm người này, tên là Đỗ Linh, thông qua cô ấy có khả năng sẽ kiếm được vị cổ đông đó.”
Dương Xảo Mạn vội vàng đáp ứng.
Hoắc tiên sinh lập tức ra ngoài, anh đi đến nhà Đỗ Linh trước, quả nhiên người sống ở đó không phải cô ấy. Đi đến mấy nơi quen thuộc, vẫn không có thu hoạch gì.
Điều làm Hoắc tiên sinh tương đối lo lắng đó là, Bạch Thanh Thanh đã dẫn Đỗ Linh ra nước ngoài, nếu vậy tìm người sẽ rất phiền toái.
Hôm sau, vào văn phòng, anh gấp không chờ nổi hỏi Dương Xảo Mạn: “Thế nào? Cô kiếm được chưa?”
Nhưng bên trong không phải là Dương Xảo Mạn, ngược lại là một người khác, là Tô Oánh Oánh hôm qua mới chạy đi.
Sắc mặt Hoắc tiên sinh lập tức lạnh xuống. “Sao cô còn ở đây.”
“Sao em không thể ở đây, em là nhân viên Hoắc thị.” Tô Oánh Oánh cắn môi, tiếp tục nói: “Hơn nữa, hôm qua em không có ý chọc anh tức giận, là do tâm trạng hôm qua của em không tốt, vừa nghe anh nói vậy liền không thoải mái trong lòng… Đương nhiên, chỉ cần anh bảo đảm sẽ không nói những lời như thế với em nữa, em đây sẽ tha thứ cho anh.”
Vẻ mặt cô ta kiêu căng.
Hoắc tiên sinh lạnh lùng nhìn cô ta: “Đến phòng tài vụ kết toán tiền lương, ngày mai cô không cần đến nữa.”
Tô Oánh Oánh sắc mặt trắng bệch: “Anh có ý gì?”
“Chẳng lẽ cô không hiểu sao? Trong đầu cô là hồ nhão sao?” Hoắc tiên sinh nhìn cô ta, không kiên nhẫn nói: “Không cần biết giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, bây giờ không còn quan hệ nữa, nếu tôi là cô, hôm nay sẽ không vứt bỏ mặt mũi chạy đến đây đâu.”
Nhìn bộ dạng đương nhiên của cô ta, Hoắc tiên sinh rất khó nghĩ đến hình ảnh bản thân ăn nói khép nép cầu xon. Khó trách trong truyện cô ta và nam chính luôn giận dỗi, đâu giống Thanh Thanh, chưa từng tức giận với anh…
Hoắc tiên sinh lại sầu lo.
Tô Oánh Oánh đẩy anh xông ra ngoài. Không quay đầu lại rời đi.
Dương Xảo Mạn nơm nớp lo sợ đi đến: “Hoắc tổng…”
Cô ấy nhìn thoáng qua sắc mặt Hoắc tiên sinh, không nói gì, đưa cho anh một tờ giấy có số điện thoại trên đó.
“Đây là?”
“Hôm qua Hoắc tổng nói muốn điều tra vị cổ đông thần bí đó, bên kia đã gọi người liên hệ đến đây, nói muốn gặp mặt một lần.”
Gặp mặt?
Thanh Thanh chủ động muốn gặp anh?
Hoắc tiên sinh mừng rỡ, cảm thấy ý nghĩ đã thành sự thật, cầm tờ giấy kích động gọi qua.
“Xin chào, là Hoắc tổng sao?” Trong điện thoại truyền đến giọng Đỗ Linh: “Tôi là người đại diện của Bạch Thanh Thanh, muốn gặp mặt với tổng giám đốc Hoắc.”
“Không thành vấn đề.” Hoắc tiên sinh gấp không chờ nổi đáp ứng: “Ở chỗ nào? Khi nào?”
Bên kia nói một địa chỉ mới cúp máy.
Hoắc tiên sinh tỉ mỉ chọn một bộ tây trang định chế, đến trước nửa tiếng, không nghĩ rằng vị trí đã có người ngồi.
“Tôi muốn gặp Hoắc tổng, nên gấp không chờ nổi đến sớm.” Bạch Thanh Thanh nói.
Hai người quen thuộc đến mức chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đối phương.
Chóp mũi Hoắc tiên sinh đau xót, ngẫm lại ước chừng anh đã không gặp Bạch Thanh Thanh hai ngày rồi đấy.
“Thanh Thanh…”
Bạch Thanh Thanh ôm anh an ủi trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Em nghe nói anh có một người bạn gái là trợ lý?”
Vẻ mặt Hoắc tiên sinh hoảng sợ: “Anh đã đuổi cô ta!”
Bạch Thanh Thanh tức khắc vừa lòng, sờ đầu của anh: “Ngoan.”
Cho dù xuyên qua một không gian khác cũng không thể tách bọn họ ra. Bạch Thanh Thanh thật sự đã làm được, không buông tay tổng giám đốc Hoắc, anh chạy đến đâu cũng đuổi theo mang về.
Chỉ tiếc…
“Em đến tiệm thú cưng, Chúc Chúc đã bị người khác dẫn đi rồi.”
“Là ai?”
“Yến Thu Dương.”
“…”
Ngoại truyện 4
#xanh