9 giờ sáng, Bàng Sĩ Bân thức dậy lần nữa, bởi vì sáng
nay được chườm nóng cho nên vết thương đã không còn đau nhức như mỗi lần thức
dậy trước đây nữa, do đó, tinh thần anh hiện giờ rất tốt. Anh rửa mặt sạch sẽ,
chỉnh trang lại vẻ ngoài, tâm trạng hưng phấn ra khỏi phòng, thấy trên bàn ăn
đã dọn sẵn bữa sáng là cháo loãng chờ anh ăn mà thôi.
Hài lòng ngồi vào bàn ăn,
anh tự múc một chén cháo, đang định động đũa, đột nhiên lại cảm thấy hình như
có chỗ nào là lạ…
Đúng rồi! Cô gái kia đâu? Sao lại không thấy nhỉ?
Đang lúc Bàng Sĩ Bân đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy người cần tìm, lòng
tràn đầy nghi hoặc chợt nghe tiếng “lách cách” vang lên, anh quay người dò xét
thì thấy Hà Thu Nhiên từ phòng trong đi ra, trên người mang đầy đủ áo khoác
cùng khăn quàng cổ, xem ra đúng là đang muốn ra ngoài mà.
“Cô muốn đi đâu?” Lời vừa ra khỏi miệng, Bàng Sĩ Bân mới giật mình phát hiện
sao mình lại quan tâm xem cô ấy đi đâu chứ.
“Anh dậy rồi à?” Nghe tiếng anh, Hà Thu Nhiên đi tới, phát hiện anh ngồi ở
trước bàn ăn chuẩn bị ăn điểm tâm, liền cười, nói: “Không biết bữa sáng anh
thích kiểu Trung Quốc hay là thích kiểu Tây nên tôi nấu cháo trước, nếu như
không thích ăn thì cũng ráng chịu hôm nay đi, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng
kiểu Tây cho anh.”
Làm bộ như không nghe thấy lời giải thích của cô, Bàng Sĩ Bân nhíu mày lặp lại
câu hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Đi mua thức ăn!” Chỉnh lại áo khoác ngoài xong, cô đi đến cửa trước, đi giày
vào, chuẩn bị ra ngoài.
Ui chao! Dì Trần có nói kế bên có một khu chợ truyền thống đấy, thế thì cô phải
đi dạo cho biết chứ.
“Cô không ăn bữa sáng sao?” Bàng Sĩ Bân lật đật chống nạng đuổi theo tới cửa,
chất vấn.
“Không cần, anh ăn trước đi!” Phất phất tay, cô mỉm cười, đi ra ngoài.
Có cần vội như vậy không? Ăn xong mới đi mua đồ không được à?
Bị bỏ ở nhà một mình, Bàng Sĩ Bân trợn mắt nhìn cánh đang đóng im ỉm, chẳng
biết tại sao, trong lòng đột nhiên thấy rất buồn bực, tâm trạng vốn đang vui vẻ
tự nhiên bị mất hứng, anh bực dọc đi trở về bàn ăn.
Mẹ kiếp! Trời đánh tránh bữa ăn mà, cô chưa từng nghe qua sao? Anh tuy xấu tính
nhưng còn chưa có hà khắc đến nỗi bắt người ta ôm cái bụng rỗng làm việc nha!
Chợ cũng có chân đâu mà cô lo nó chạy mất, gấp gáp gì chứ?
Trong khu chung cư cao
cấp, anh chàng xấu tính tự nhiên không đâu hờn dỗi; ngoài kia, Hà Thu Nhiên vui
vẻ lái “con cừu nhỏ” của dì Trần chạy về phía chợ . Nói thực là cô chưa quen
cuộc sống ở Đài Bắc này nhưng có bản đồ trong tay mà, làm sao cô lạc đường
được!
Chỉ thấy cô lái “con cừu nhỏ” chạy loanh quanh. Đường đến chợ vốn chỉ cách có 10
phút đi xe, mà cô thì vừa chạy, vừa ngừng xem bản đồ nên phải mất 20 phút mới
đến nơi.
Đợi cô đi dạo xong cả khu chợ, mua xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, quay trở
về đã là giữa trưa rồi.
Đúng lúc cô ôm theo túi lớn túi nhỏ, mở cửa tiến vào, âm thanh ồn ào trong
phòng bỗng nhiên ngưng bặt. Cô thấy ở cửa trước là một hàng dài các loại giày
da hàng hiệu, liền ngẩng đầu nhìn về hướng phòng khách, trong phòng khách có
năm, sáu người mặc âu phục chỉn chu, vừa nhìn đã biết là các giám đốc cấp cao
của công ty, họ cũng đang nhìn cô, ánh mắt sáng rỡ, hừ, nói đúng ra là dùng ánh
mắt xấu xa nhất soi mói cô thì đúng hơn.
Hả… Đang họp sao?
Cảm thấy mình trở về hình như không phải lúc, làm gián đoạn buổi họp quan
trọng, Hà Thu Nhiên cười cười với bọn họ, phẩy tay “Xin cứ tiếp tục”, sau đó ôm
túi lớn túi nhỏ tiến vào phòng bếp.
Mà trong phòng khách, đám giám đốc cấp cao hiểu ý liếc mắt ra hiệu, mặc dù
không biết tư cách, địa vị của đối phương như thế nào nhưng mọi người đều đại
khái đoán được cô chính là người xen vào buổi họp hôm qua, dù cho hôm qua không
thấy mặt, chỉ nghe tiếng cô, đúng là “Cô gái nước La Hán Quả” mà.
“Tổng giám đốc, nước La Hán Quả hôm qua uống ngon không?” Quản lý Bộ Tài vụ
không sợ chết xung phong làm cảm tử quân mở miệng trêu ghẹo.
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân giận dữ, trợn mắt nhìn vị lão thần cách mạng từ thời cha
anh còn lưu lại, còn chưa kịp phản bác lại thì đội cảm tử tiếp theo đã xuất
kích –
“Kỳ thật nước La Hán Quả không chỉ có thể giúp hạ huyết áp, giảm nhiệt, nó còn
chứa nhiều chất xơ, có thể cải thiện táo bón nữa.” Bộ Quản lý Dự án nói có
sách, mách có chứng, nói xong còn quan tâm, hỏi thêm một câu. “Tổng giám đốc,
cậu… bị táo bón sao?”
“Thật hả?” Không đợi người lãnh đạo trả lời, quản lý bộ nghiệp vụ bi phẫn oán
trách. “Nhân viên Bộ Nghiệp vụ chúng ta thường xuyên phải uống rượu xã giao với
khách, mười viên chức thì đến chín người bị trĩ, thông tin này anh biết sao
không nói sớm? Tôi cũng từng bị phẫu thuật vì loét hậu môn rồi!”
“Giờ biết cũng đâu có muộn !” Vỗ bả vai đồng nghiệp, một thành viên Bộ Quản lý
cũng là người “Bị trĩ lâu năm” nói.
Bây giờ là tình huống gì? Đây là đại hội nghiên cứu và thảo luận về táo bón
cùng loét hậu môn sao?
Mặt Bàng Sĩ Bân đen sì,
anh bực tức rống to vào nhà bếp, “Cô kia, làm phiền cô mang năm ly nước La Hán
Quả tới đây, mấy vị trưởng phòng của tôi xem ra còn cần hơn so với tôi đấy.”
Lời vừa dứt, mấy vị trưởng phòng liền cười ngượng ngùng.
Mà trong phòng bếp Hà Thu Nhiên lấp tức ló đầu ra. Bởi vì đã nghe hết toàn bộ
đối thoại của mọi người, ánh mắt cô mờ ám nhìn bọn họ, cười rất giảo quyệt, nhẹ
gật đầu, quay trở lại phòng bếp làm nước La Hán Quả.
“Táo bón với loét hậu môn đã thảo luận xong chưa? Có cần tôi mua thuốc cho các
người luôn không?” Lạnh lùng nhìn cấp dưới của mình, Bàng Sĩ Bân trào phúng
hỏi. “Còn cần cái gì cứ việc nói, đừng ngại!”
Thấy sếp tổng của mình mặt mày đen sì, đỉnh đầu bốc khói, làm tất cả thành viên
đội cảm tử tiên phong đang muốn cười không khỏi rùng mình. Mọi người sờ sờ mũi
không dám cười đùa nữa, lập tức quay về đề tài chính, tiếp tục thảo luận chính
sự.
Một lúc sau, Hà Thu Nhiên
quả nhiên bưng lên năm ly la hán quả đỏ rực đẹp mê ly, mọi người tò mò nhìn cô
nói cám ơn, cô buột miệng hỏi, “Xin hỏi mấy vị có ở đây ăn trưa không?”
Nếu có thì cô sẽ nấu
nhiều đồ ăn một chút.
Nghe vậy, đám trưởng
phòng tuy rằng rất muốn tận dụng cơ hội này thám thính xem cô và tổng giám đốc
nhà mình rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng….. sắc mặt sếp tổng bọn họ đang đen còn
hơn lọ nghẹ…
Hay là thôi đi!
Tò mò đương nhiên là tốt,
nhiều chuyện cung cấp thêm thông tin, hai thứ này được đánh giá cao, nhưng mà
vì bảo toàn tính mạng, có cao cách mấy cũng phải ném sang một bên!
Mấy năm gần đây kiếm việc
không phải dễ, mà sếp tổng bọn họ cũng chẳng phải người ôn hòa nhã nhặn gì, nếu
thật ở lại ăn trưa thì đừng nói là ăn không vô, chỉ sợ là tới lúc đó có người
giơ hai càng cua đầy nọc độc kẹp loạn xạ, người vô tội như bọn họ chẳng phải là
chết oan uổng lắm sao?
Bọn họ leo lên được cái
ghế này đã trần ai lắm rồi, hơn nữa ai nấy đều được huấn luyện chuyên nghiệp
đấy, bản năng thích hên tránh xấu đạt level cao ngất, không cần ai nói gì mọi
người cũng cùng lúc lắc đầu.
Kẻ ngốc cũng biết được
suy nghĩ của mấy lão hồ ly này, Bàng Sĩ Bân hừ lạnh một tiếng, “Bọn họ không ở
lại ăn trưa đâu, không cần chuẩn bị cho bọn họ.”
Cũng không suy nghĩ
nhiều, Hà Thu Nhiên gật đầu, lịch sự mỉm cười sau đó liền đi vào phòng bếp nấu
cơm.
Trong phòng khách, mọi
người tiếp tục họp, uống hết mấy ly la hán quả, công việc cũng đã bàn thảo
xong, vì vậy đám trưởng phòng cũng lần lượt đứng lên ra về.
Còn về phần Bàng Sĩ Bân,
anh chống nạng đi đến phòng bếp, nhìn bóng lưng cô đang lúi cúi nấu ăn, anh đột
nhiên mở miệng —–
“Sao đi lâu vậy?” Lời vừa
mới nói ra, anh sửng sốt không hiểu sao mình lại hỏi như vậy, giọng điệu anh
tuy là chất vấn nhưng lại ẩn chứa sự trách móc.
May mà Hà Thu Nhiên cũng
không để ý, quay đầu kinh ngạc không biết anh đã đứng ngoài phòng bếp từ khi
nào, lập tức nhún vai cười, “Lâu lắm à? Tôi nghĩ là nhanh đó chứ! »
Cực kỳ lâu!
Bàng Sĩ Bân thầm nghĩ
trong bụng, cũng chẳng định trả lời như vậy với cô, nếu anh mà nói thế, giống
như là làm nũng oán trách gì đó, vì vậy anh lảng sang chuyện khác ngay, “Tôi
đói bụng!”
“Đợi một lát, tôi nấu sắp
xong rồi!” Khuấy nồi thịt bò hầm rượu vang đỏ, cô lo lắng nói, “Anh ngồi xuống
trước đi, đừng đứng ở đó nữa, coi chừng đứng lâu thì lại đau đấy…”
Lời nói vô thức này tựa
như lời quan tâm, khiến cho Bàng Sĩ Bân nghe xong tâm trạng vui hẳn lên, miệng
bất chợt mỉm cười, anh chống nạng đi đến bàn ăn ngồi xuống, quả nhiên không để
anh đợi lâu, cô lập tức bưng lên một chén thịt bò trộn cơm.
“Ăn thử đi, coi thử hợp
khẩu vị không.” Tiên phong gắp một miếng thịt lớn bỏ trong chén mình bỏ vào
miệng, Hà Thu Nhiên cười thỏa mãn, hài lòng thưởng thức tài nghệ của mình, nhịn
không được thầm khen mình quá giỏi, nhưng mà cô cũng không quên tối qua có ai
đó bắt bẻ đồ ăn cô nấu, vì vậy liền lườm kẻ-mà-ai-cũng-biết-đó-là-ai.
Bàng Sĩ Bân cũng chẳng
cam chịu, trừng mắt lại nhìn cô, ăn hết một miếng thịt, anh giả vờ miễn cưỡng
nói, “Tạm được.”
Thấy anh tỏ vẻ khinh
thường, Hà Thu Nhiên ngược lại còn nở nụ cười, “Ăn ngon là được rồi, khen một
câu có chết đâu?”
Stop! Đàn ông gì mà tính
tình cổ quái, đã ngang ngược mà lại khó chịu nữa, đúng thật là khó hầu hạ mà.
“Tôi có nói ngon sao?” Có
chết anh cũng không thừa nhận, Bàng Sĩ Bân thẹn quá hóa điên, lớn tiếng nói,
“Tôi chỉ nói là tạm được thôi! Chỉ là tạm được!”
“Được được, tùy ý anh !”
Cô xua tay ra vẻ không để ý, cô cũng chẳng muốn cãi nhau với hạng người này.
Một lúc sau thấy anh ăn lấy ăn để, toàn bộ đồ ăn chỉ trong giây lát đã sạch
loáng, cô hỏi dò, “Ăn nữa không?”
“Đương nhiên!” Không nói
hai lời, anh lập tức đưa cô cái chén không, nhìn vẻ mặt cô cười chế nhạo mình,
anh hùng hồn nói, “Tôi thấy cô nấu cả một nồi lớn, không ăn thì rất uổng phí,
chẳng phải vì cô nấu ngon đâu.”
Người này quả thật có
chết cũng vẫn mạnh miệng mà !
Vừa bực mình vừa buồn
cười, Hà Thu Nhiên âm thầm liếc anh, đứng dậy múc thêm cơm và thịt bò cho anh.
Nào biết lúc này Bàng Sĩ
Bân không vội vã ăn, ngược lại đợi cô ngồi xuống đối diện mình, anh bất ngờ
nói, “Tôi không có ngược đãi công nhân háo sắc.”
“Hả? Anh nói cái gì?”
Hà Thu Nhiên lớ ngớ nhìn
anh, chẳng biết là anh đang nói cái quái gì nữa, “Cho xin đi! Tôi không theo
kịp trí thông minh siêu việt của anh đâu, làm ơn giải thích rõ dùm một chút?”
“Tôi nói là lúc sáng!”
Dùng bộ mặt “con nít lên ba cũng hiểu mình nói gì” nhìn chằm chằm cô, Bàng Sĩ
Bân bực tức mắng mỏ, “Cô không cần phải bỏ bữa sáng vội vã đi mua đồ ăn như
vậy, tôi không phải loại người hà khắc.”
Ý là —– ăn no rồi mới đi
ra ngoài.
Ah—- thì ra là như vậy!
Rốt cuộc bừng tỉnh đại
ngộ, Hà Thu Nhiên mỉm cười với anh.
Cô là người luôn đối với
người khác có ơn đền ơn, có oán ắt sẽ báo oán, người khác đối xử tốt với cô, cô
sẽ tốt với người đó gấp bội. Từ lúc gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên cô
cảm nhận được anh đối xử tốt với mình, thế nên cô đương nhiên cũng ôn hòa nhã
nhặn nói chuyện với anh.
“Tôi biết rồi, cảm ơn!”
Thành thật mà nói, cô vốn không khắt khe với bản thân mình, cho dù anh có là
một ông chủ hung ác, cấm không cho cô ăn cơm, thì cô cũng có thể trước mặt anh
cố ý “vuốt râu hùm” ,càng cấm cô lại càng ăn nhiều hơn.
Nhưng sáng nay cô cũng
không thấy đói bụng mấy, hơn nữa phải vội vã đi ra ngoài cho biết đó đây, cho
nên mới chưa kịp ăn sáng đã đi ra khỏi nhà.
Có điều tất cả việc này
chỉ mình cô hiểu rõ là được rồi, không cần cho anh biết, nếu không lại làm anh
tức giận đến đá cô ra khỏi nhà lần nữa.
Thấy cô đã đồng ý, Bàng
Sĩ Bân cực kì hài lòng, tâm trạng liền vui vẻ hẳn lên, ăn cơm cũng ngon miệng
hơn hẳn.
“Đúng rồi! Anh ngày mai
phải đến bệnh viện làm vật lý trị liệu có phải không?” Cắn chiếc đũa, cô đột
nhiên hỏi.
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân gật
gật đầu, nếu cô không nói chắc anh cũng suýt nữa đã quên mất!
“Vậy thì tôi chở anh đi!”
Hỏi cũng không có hỏi, trực tiếp tự mình đưa ra quyết định.
Nói thừa! Cô không chở
anh đi, không lẽ muốn tự bản thân anh phải khổ sở đi bằng taxi sao?
Mặt liền biến sắc, tức
giận liếc nhìn cô gái đang cúi đầu ăn cơm ở trước mặt, Bàng sĩ Bân vốn định mở
miệng mắng, nhưng suy nghĩ một chút thì thấy hai người khó khăn lắm mới có được
bầu không khí yên bình như thế này, cho nên vẫn là đem những lời định nói nuốt
trở lại trong bụng.
Buổi chiều, thời tiết ẩm
thấp liên tục mấy ngày cuối cùng cũng nắng nóng trở lại, ánh nắng vàng rực luôn
tạo cho con người ta cảm giác ấm áp, cả người cũng khoan khoái thoải mái vô
cùng.
Trong buổi chiều nắng
chiếu rọi khắp chốn, một chiếc xe Mercedes Benz nhập khẩu sang trọng chậm rãi
chạy ra từ bãi đổ xe, một đường chạy thẳng tới bệnh viện.
“Tôi nói…Cô Hà……” Ngồi
bên ghế phụ, Bàng Sĩ Bân trên đỉnh đầu xuất hiện ba sọc đen chạy dọc.
“Có chuyện gì?” Ánh mắt
ngay cả chớp cũng không chớp, tập trung toàn bộ tinh thần lái xe, Hà Thu Nhiên
hai tay nắm chặt vô lăng, vẻ mặt khẩn trương hiếm thấy.
“Cô có biết là tốc độ
‘kinh người’ của cô đang làm mọi người oán thán hay không?” Trên trán nổi cả
vân xanh, anh nghiến răng nhắc nhở.
“Anh có ý gì?” Vẫn như cũ
cũng không thèm nhìn tới anh, Hà Thu Nhiên căng thẳng nhìn về phía trước.
Cuối cùng không thể nhịn
được nữa, Bàng Sĩ Bân tức giận hét to. “Nếu cô còn tiếp tục chạy xe với tốc độ
40km/h, tôi tin chắc rằng không bao lâu nữa, mấy tên tài xế phía sau chắc chắn
sẽ có người xông lên dùng dao chém cô nhừ tử.”
Mẹ nó! Suốt cả đoạn
đường, cũng không biết có bao nhiêu xe đã vượt qua họ.
Nghe vậy, Hà Thu Nhiên
cũng không tăng tốc độ, chậm rãi tấp vào lề đường rồi dừng lại, cô quay đầu
nhìn vào người đàn ông đang ngồi bên cạnh, lạnh lùng nói: “Hiện tại tôi là
người lái xe, anh có thôi ý kiến ý cò đi được không?”
Không thể tự lái, chỉ có
thể dựa vào người khác, nên anh cũng tự giác ngậm miệng lại, dù sao thì người
lái xe ghét nhất là có người ngồi bên cạnh cứ chỉ đông chỉ tây y như là chỉ huy
vậy.
“Tại vì cô lái xe chậm
như rùa bò!” Bàng Sĩ Bân nổi giận.
Tức chết đi được! Hắn lúc
nãy còn thấy rõ có một chiếc xe đạp vừa chạy vượt qua bọn họn.
“A, có thật không?” Hà
Thu Nhiên cười lạnh, “Vậy thì cứ chờ cho đến khi anh tìm được con rùa có thể
chạy với tốc độ 40km/h thì lúc đó hãy mới nói tôi lái xe như rùa bò.”
Rùa chạy 40km/h? Hừ! Định
làm Ninja Rùa sao?
Bị chặn đến cứng họng,
sắc mặt Bàng Sĩ Bân liền thay đổi, đang muốn dùng hết sức mắng chửi, thì cửa xe
đột nhiên vang lên tiếng “cốc cốc”, gương mặt anh tối sầm quay đầu lại nhìn,
hóa ra là gặp người quen, anh đành phải kìm nén cơn giận của mình, kéo cửa kính
xuống.
“Sĩ Bân, đã lâu không
gặp!” Chu Mạnh Luân, một người đàn ông điển trai, trên người lại toát ra vẻ
phong lưu đang khom lưng nhìn vào trong xe, ánh mắt tò mò ẩn chứa sự thích thú
nhìn chăm chăm người phụ nữ đang ngồi phía sau tay lái, sau đó mới mới nhìn bạn
tốt của mình, “Tôi lúc nãy thấy xe ai mà quen quá, định sang đây xem thử, không
ngờ đúng là thật cậu!”
“Đúng thật là đã rất lâu
không gặp, đóa hoa thối mục như cậu thế mà vẫn chưa chết trên giường phụ nữ
sao, thật khiến cho người khác phải ngạc nhiên!” Đối mặt với cậu bạn đã thân
thiết từ nhỏ, Bàng Sĩ Bân cũng không nể mặt, ‘bố thí’ cho những lời cay độc.
Nhưng từ nhỏ đã sớm đạt đến
trình độ “bách
độc bất xâm”, Chu Mạnh Luân chỉ cười khẽ rồi
lại liếc mắt đánh giá Hà Thu Nhiên, giọng điệu đầy ám muội trêu chọc, “Cái cậu
này thật chẳng nghĩa khí, đã có bạn gái thế mà không mang ra giới thiệu cho anh
em biết gì cả.”
Bạn gái?
“Ai nói người phụ nữ này
là bạn gái tôi?” Quả thật không dám tin vào tai mình nữa, Bàng Sĩ Bân bác bỏ,
vẻ mặt cũng lộ rõ sự tức giận. “Phụ nữ gì mà mặt mũi chẳng nhìn được chỗ nào,
ngay cả dáng người cũng chẳng đẹp đẽ gì, cậu nghĩ khẩu vị của tôi kém đến vậy
sao?”
Ôi…….Người bạn này của
anh không phải đã hơi quá đáng sao? Trước mặt người khác mà cứ chê bai con gái
nhà người ta như vậy, thật là……
Chu Mạnh Luân cẩn trọng
đánh giá Hà Thu Nhiên, sau đó liền đưa ra nhận định của mình, “Làm gì tệ như
cậu nói? Người ta rõ ràng là xinh đẹp, lại rất hấp dẫn !”
Nghe hắn ca ngợi Hà Thu
Nhiên, không hiểu vì sao, Bàng Sĩ Bân càng thêm khó chịu, lời nói ra cũng trở
nên cay độc. “Xinh đẹp? Cậu là không biết định nghĩa thế nào là xinh đẹp, hay
mắt chó bị mù? Cần tôi mua một quyển từ điển về tặng cậu nghiên cứu hay không?
Có lẽ tốt nhất vẫn là trực tiếp đưa cậu đến khoa mắt kiểm tra?”
Này……..Được rồi! Chu Mạnh
Luân khẳng định bạn anh hôm nay tâm trạng quả thật không tốt, vô cùng không
tốt, anh không nên tự mình hứng bão.
Nghĩ thầm trong bụng, Chu
Mạnh Luân đang định kiếm cớ chuồn lẹ, ai ngờ cô gái ngồi sau vô lăng đột nhiên
cười lạnh —— “Đúng vậy! Khẩu vị Anh Bàng đương nhiên không tệ tới vậy, mà tôi
thì thấy ‘cây chổi bị gãy’ làm sao cũng không thể thành ‘đại bác’ được, bởi vậy
tôi cũng chẳng hứng thú với với mấy “cây chổi bị gãy” đâu.” Cười ngọt ngào với
người đang ông đứng ngoài xe, Hà Thu Nhiên thành thật nói, thành thật đến nổi
người đàn ông ngồi kế bên cô sắc mặt chuyển từ trắng sang hồng, hồng rồi lại
trắng, trắng xong lại đen, cứ như là đèn neon bảy màu vậy.
Hừ! Dám ở trước mặt người
khác chê cô không đáng một xu, cô cũng chẳng để anh yên đâu.
Nói ánh mắt của anh không
tệ à? Cho xin! Chẳng lẽ anh tưởng tiêu chuẩn của cô cũng thấp lắm sao? Lần
trước không phải cô đã thấy rồi sao, có phải “đại bác” gì đâu!
Hừ! Đàn ông tự phụ, cuồng
vọng tưởng, tự đề cao “cái ấy” của mình, thật là đáng thương!
Đại bác? Cây chổi bị gãy?
Tuy không biết hai người
đang nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặc bạn tốt của mình, Chu Mạnh Luân đột nhiên
cảm thấy anh như rơi vào hố mìn, có thể bị banh xác bất cứ lúc nào, vì vậy ba
mươi sáu kế chạy là thượng sách, tránh cho mình chết bất đắc kì tử.
“Hai vị, xin lỗi, có
người đẹp đang chờ tôi ở đằng kia, tôi đi trước đây.” Đưa ra lý do rất ư là hợp
lý, Chu Mạnh Luân giơ tay ưu nhã ra hiệu, sau đó ba chân bốn cẳng vọt lẹ vào
quán café có người đẹp đang ngồi chờ mình sẵn.
Giương mắt nhìn người đàn
ông đi như chạy vào quán cafe, Hà Thu Nhiên lúc này mới nhìn sang Bàng Sĩ Bân,
cô mở miệng nói trước ngăn chặn lửa giận “tôn nghiêm đàn ông” của anh, “Anh là
đại bác, còn tôi là cây chổi bị gãy, không có dính dáng gì nhau, chỉ có điều là
tiêu chuẩn của anh thấp, còn tiêu chuẩn của tôi thì tương đối cao, có vậy
thôi!”
Mấy câu ngắn ngủn nhưng
làm cho Bàng Sĩ Bân không thể nói gì, phản bác thì không được, gào thét cũng
chẳng được, anh suýt nữa là tức giận đến nỗi thở không được.
Mẹ nó! Cô gái này đúng
thật làm người ta tức ói máu mà!
Nổ máy xe đi tiếp, Hà Thu
Nhiên trong lòng cảm thấy hả dạ, liếc nhìn mặt ai kia lúc hồng lúc xanh, cô thầm
nghĩ…
Về nhà pha cho anh một ly
la hán quả uống, dù sao cũng có thể hạ huyết áp, lại trị táo bón, công hiệu quá
còn gì!
Hiệp 3, Hà Thu Nhiên lần
nữa toàn thắng!
Trong phòng tập vật lý
trị liệu ở bệnh viện, người đến tập chật ních cả phòng, ai nấy đều yên lặng tự
tập luyện, lâu lâu thì lại quay sang cười nói với nhân viên vật lý trị liệu,
nhưng chỉ có một người từ lúc vào đây đến giờ cứ xụ mặt, chẳng thèm nói chuyện
với ai, mà ai thấy bản mặt chằm dằm của người nọ cũng chẳng dám bén mạng đến
gần.
Mà người nọ…
Đúng vậy! Đoán không sai,
chính là “tổng tài con cua” của chúng ta —— Bàng Sĩ Bân!
Bởi vì danh tiếng của anh
vang dội bốn phương, cái này cũng phải cám ơn giới truyền thông, cũng bởi do bị
phóng viên chặn đường hỏi này hỏi nọ, mà câu nói “Cho dù tôi ở trong Bàng thị
muốn học con cua đi ngang, cũng không đến lượt người ngoài xen vào!” của anh đã
trở thành danh ngôn kinh điển được giới truyền thông tích cực truyền bá, cho
nên nhân viên vật lý trị liệu cũng đã sớm nhận ra anh, nhìn bản mặt hung thần
ác sát của Bàng Sĩ Bân, trong lòng nhân viên kia cũng run sợ không thôi, rất sợ
sẽ đắc tội với đại nhân vật này, tuy nhiên, đây là bổn phận phải làm, cho nên
chính mình cũng phải cố gắng hoàn thành công việc.
Nghĩ như vậy, nhân viên
vật lý trị liệu vội cười, nơm nớp lo sợ kêu người đàn ông mặt mày hung tợn kia
kiểm tra một chút, sau khi có kết quả, anh ta cẩn trọng nói —-
“Anh Bàng, lực chân của
anh cũng tương đối tốt, nhưng mà lúc đi đứng thì cân bằng trái phải vẫn chưa
tốt, cho nên trước tiên anh phải tập luyện để giữ thăng bằng mới được.”
Vừa nói, ngón tay chỉ qua
bên cạnh.
Bàng Sĩ Bân nhìn sang
hướng anh ta chỉ, thì thấy một đám người đang đứng trên bàn đạp, cứ đạp lên đạp
xuống, anh nhìn mấy động tác khô khan buồn cười đó, sắc mặt lập tức đen sì.
Chết tiệt! Toàn mấy động
tác gì đâu, anh phải lãng phí thời gian vô mấy cái này sao?
Như nhìn thấu suy nghĩ
trong lòng anh, Hà Thu Nhiên lên tiếng, “Anh đương nhiên có thể không tập, dù
sao sau này người đi cà thọt cũng không phải chúng tôi.”
Lời nói của cô nói trúng
tim đen của anh, Bàng Sĩ Bân căm tức trừng mắt nhìn cô, mà cô thì lại nhướng
mày nhìn anh, bộ dạng ám chỉ “người tàn phế không phải mình” khiến anh giận
điên lên.
Trong lòng biết cô nói
không sai, Bàng Sĩ Bân cuối cùng chỉ có thể oán giận đi thẳng đến chỗ mấy người
đang tập, đứng lên bàn đạp bị anh cho là chán ngắt, tập mấy động tác mà anh cho
rằng rất phí thời gian!
Hô —– lại thắng !
Bác sĩ vật lý trị liệu âm
thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cảm kích nhìn Hà Thu Nhiên. Cô lập tức khoát
tay, ý bảo anh ta không cần phải khách sáo, cô đứng dậy bước ra khỏi phòng,
định nhân lúc người nào đó đang tập mà ra ngoài tản bộ hít thở không khí
trong lành. Dù sao ở đây có bác sĩ chuyên nghiệp rồi, cũng không cần cô phải ở
bên săn sóc nữa.
Đi tới đi lui trên
hành lang bệnh viện, đúng lúc đi ngang qua mấy người hộ lý, đột nhiên, một
giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng vang lên ——
“Chị
Thu Nhiên?”
Ồ? Ai
kêu cô vậy?
Hà Thu
Nhiên sững sờ, theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy một y tá nam rất đáng
yêu đang tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời từ trong phòng hộ lý bước ra,
đứng sừng sững trước mặt cô .
“Lý
Bách Huân!” Nhận ra người mới đến, cô cũng vui vẻ cười tươi, cũng không nghĩ
tới sẽ gặp phải đàn em học chung hồi năm hai ở đây.
Lý
Bách Huân mặc bộ đồng phục y tá nam màu trắng, gật đầu, vui mừng nói: “Chị sao
lại ở chỗ này? Em nhớ chị đang ở Đài Nam làm việc mà? Hay chị đã chuyển tới
bệnh viện này làm rồi?”
Nếu
thật là như vậy thì còn gì bằng!
Lúc
còn học ở trường, chị Thu Nhiên đã tận tình hướng dẫn, giúp đỡ anh rất nhiều!
“Chuyện dài lắm em, một lời khó nói hết.” Cô cười tí tửng, nói: “Nói chung là
chị không có chuyển công tác tới bệnh viện của em, mà chỉ là đưa người ta đến
tập vật lý trị liệu thôi.”
Nghe
vậy, Lý Bách Huân cũng không hỏi tỉ mỉ, chỉ hào hứng nói: “Chị hiện ở Đài
Bắc hả?”
“Đúng
vậy, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi!” Hà Thu Nhiên gật đầu.
“Vậy
thì tốt quá! Sau khi chị tốt nghiệp, chị em mình cũng không liên lạc mấy. Bữa
nào em nghỉ, chị em mình gặp mặt nhé, được không?” Nghĩ đến bây giờ mình còn
đang trong giờ làm, không thể trò chuyện nhiều với đàn chị, Lý Bách Huân chỉ có
thể đề nghị như vậy.
“Đương
nhiên không thành vấn đề!” Cô có ấn tượng rất tốt với đàn em luôn tươi cười vui
vẻ này, cho nên trong lúc học ở trường, khi Bách Huân gặp phải khó khăn trong
khi thực tập, cô luôn nhiệt tình giúp đỡ, thí dụ như —— kỹ thuật tiêm chích của
cậu ta rất tệ, vì để giúp cậu ta rèn luyện tay nghề, cô từng trúng không ít vết
kim châm.
Nghe
cô sảng khoái đồng ý, Lý Bách Huân phấn khởi cùng cô trao đổi số điện thoại,
sau đó bịn rịn trở lại cương vị công tác.
Mà Hà
Thu Nhiên sau khi chào tạm biệt Bách Huân, lại tiếp tục từ từ đi dạo, qua một
lúc lâu, cô đoán người nào đó đã tập xong rồi nên quay lại phòng vật lý trị liệu.
“Cô đi
đâu vậy?” Cô vừa về đến thì Bàng Sĩ Bân đã làm trị liệu xong, anh nghiêm mặt
chất vấn.
“Đi
dạo chơi lung tung thôi!” Làm như không thấy anh đang bực bội, Hà Thu Nhiên hỏi
lại: “Anh đợi lâu không?”
Chẳng
lẽ là cô tính toán sai thời gian, để cho anh đợi lâu quá nên mặt mày mới bí xị
vậy?
Thật
ra chỉ phải chờ cô có năm phút thôi nhưng Bàng Sĩ Bân cố ý làm cô khó xử, lạnh
giọng nói, “Đúng, rất lâu!”
“Được
rồi! Tôi xin lỗi là được chứ gì.” Hà Thu Nhiên vươn vai, nhanh chóng xin lỗi,
chỉ là vẻ mặt của cô làm người ta cảm thấy chẳng có thành ý chút nào.
Thấy
chiêu “mượn gió bẻ măng” của mình không có tác dụng gì, Bàng Sĩ Bân tức nghẹn
họng, nhả ra cũng không xong, nuốt vào cũng không được, lại tức đến suýt ói
máu.
Mẹ nó!
Vì sao cứ mỗi lần gặp cô là mỗi lần anh tức đến nghẹn họng? Điều này mà truyền
ra ngoài thử hỏi anh còn mặt mũi nào để gặp người khác chứ?
Thấy
anh tỏ vẻ bực mình, như đoán được anh đang nghĩ gì, Hà Thu Nhiên cười thầm
trong bụng, bề ngoài thì vẫn cười nịnh: “Làm trị liệu xong chắc là rất mệt mỏi
hả? Giờ cơ thể anh còn yếu lắm, để tôi chở anh về nhà nghỉ ngơi!”
Lúc
trước mới bị mỉa mai là “Cây chổi bị gãy”, hiện tại lại bị nói “Yếu”, cho dù
ông chú có thể nhẫn, bà thím cũng không thể nhịn nữa rồi.
Bàng
Sĩ Bân không phải bà thím, nhưng anh cũng không thể nhẫn nhịn, cho nên nổi cơn
lôi đình gào thét lên, “Chết tiệt! Ai yếu hả? Hư nhược và suy yếu khác biệt rất
lớn, cô cố ý nói móc tôi phải không?”
“Ah ha
ha a…” Che miệng vờ cười, Hà Thu Nhiên nháy nháy mắt, vẻ mặt rất ư là vô tội,
nói, “Anh Bàng, anh không cần nhạy cảm như vậy mà! Anh nên biết càng nhạy cảm
như vậy, càng chứng tỏ có vấn đề nha…”
Vì
vậy, vị tổng giám đốc ngày thường hoành hành ngang ngược như con cua một lần
nữa bị cái cô gái khó ưa nào đó làm cho giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại
không thể nói được gì, đơn giản là càng để ý càng giống như chính mình thật sự
có vấn đề, cuối cùng anh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm
thề…
Sông núi luân chuyển,
trái đất tròn mà, anh cũng không tin cả đời mình cũng không có cơ hội hạ gục
cô.
*** bách độc bất xâm: không độc
nào có thể xâm hại.