Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 1

Thành phố A - khu vực điểm nóng tập trung các loại hình kinh doanh giải trí lớn nhỏ đều ở nơi này, vốn ngày thường đông đúc thì về đêm lại đặc biệt hoa lệ.


Trong quán bar Rosé.


"Ai nha Ngụy tổng, lâu rồi mới thấy ngài lại xuất hiện, đã sớm quên bọn này rồi?" Nhóm người ngồi trong phòng hướng nam nhân mới bước vào cửa cười nói.


Người đàn ông gọi Ngụy tổng kia là một nam nhân cao hơn 1m90, khuôn mặt anh tuấn toát lên vẻ nam tính tựa như tượng thần Hi Lạp, hơn nữa hắn dường như là con lai, đường nét khuôn mặt góc cạnh, đặc biệt nhất chính là đôi mắt xanh và mái đóc đen dài tùy tiện vuốt ra đằng sau. Hắn mặc áo sơ mi đen quần âu đơn giản, nhưng làn da màu đồng lại càng khiến thêm vẻ sắc dụ nam tính.


Vị Ngụy tổng này tên chính là Ngụy Âu Dương.


"Đám nữ nhân ở đây phiền muốn chết." Mày rậm cau lại thật chặt, hắn nới lỏng cổ áo đi đến bên ban công làm tư thế chống tay nhìn xuống dưới.


"Tại sao hôm nay lại loạn như vậy?" Hỏi.


Một nam nhân ngoại quốc tóc vàng bộ dáng ngả ngớn quay ra dùng tiếng Trung thuần thục nói, "Hôm nay hình như là lễ tốt nghiệp của đám học sinh sinh viên gì đó, cũng chỉ là một đám con nít thôi, quản làm gì?"


Ngụy Âu Dương liếc qua nam nhân kia, "Leo, cậu cũng thu liễm lại tích đức cho tương lai chút, không ngay cả sau này đến một người để yêu cũng không có đâu."


Leo phì cười đưa tay ôm lấy người thiếu niên bên cạnh kéo vào lòng, "Không bằng ai đó nói còn không biết ngượng."


Ngụy Âu Dương nhìn cũng thấy nhàm chán, dù gì cũng chỉ là đám mới lớn thôi, ở đây tốt xấu gì cũng là do hắn quản, cũng không thể xảy ra chuyện đám học sinh kia làm ảnh hưởng. Hắn thu tay đứng thẳng dậy, tầm mắt vừa lướt qua định quay vào thì dừng lại ở phía dưới.


Tuy rằng trong bóng tối chỉ lấp lóe ánh đèn màu, thế nhưng hắn ở góc độ này vẫn nhìn rất rõ từ trong đám đông đang hô hào đi ra một thanh niên cao chừng 1m75, dáng người đặc biệt thấp bé so với những nam nhân xung quanh, mặc một áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần âu đen bình thường. Thế nhưng làm hắn chú ý chính là người này phá lệ câu nhân, khuôn mặt thon gầy, sống mũi cao thẳng, đôi mắt xinh đẹp luôn mang theo tiếu ý, cánh môi khẽ cong lên. Không phải là loại xinh đẹp nhu mì như nữ nhân, loại cấm dục lại dụ hoặc đan xen này đối với giới đồng tính luyến ái tuyệt đối là một cực phẩm hiếm thấy.


Vũ Thanh An nhanh chóng tách ra, nhìn vô cùng thanh tỉnh nhưng thần trí lại bắt đầu có chút mơ hồ, nếu không phải nơi này là quán bar chỉ sợ đã thấy khuôn mặt bao trùm một mảnh đỏ ửng, đôi mắt cũng đã bao một tầng sương mỏng. Đám sinh viên bọn họ đã hoàn thành khóa học, sắp tới là thời gian thực tập, vừa lúc hôm nay ai đấy đều được nhận hồ sơ ăn mừng nháo loạn một hồi liền lôi kéo cả cậu đi theo. Vũ Thanh An vốn không phải là người hoạt bát nên càng không hay tham gia mấy hoạt động của đồng học, thế nhưng là một nam sinh an tĩnh dáng vẻ lại không hề tệ, thành tích học thì càng khỏi nói nên chiếm được phần lớn cảm tình của mọi người, bị lôi kéo đủ đường cuối cùng đành bất đắc dĩ phải thỏa hiệp gọi điện xin nghỉ nơi làm thêm đến đây.


Vốn thường ngày chỉ biết đi học, làm thêm rồi về nhà, bản thân không tiếp xúc với bia rượu nên tửu lượng Vũ Thanh An vô cùng kém, chưa được bao lâu liền choáng muốn chết, cố gắng bảo trì đi đến chỗ WC.


Hôm nay là ngày cuối tuần quán bar đặc biệt đông người còn cộng thêm đám đồng học tới, Vũ Thanh An phải vất vả lắm mới lách qua một tầng người đi vào trong. Cửa vừa mở tiếp xúc với ánh sáng đối lập với bên ngoài bar khiến cậu càng choáng váng, khuôn mặt lập tức cau lại, xong rồi xong rồi, rượu đã ngấm vào đến hồ đồ rồi.


Vũ Thanh An chống hai tay vào bồn rửa tay, cậu dạ dày tương đối tốt, tuy rằng không có buồn nôn nhưng người rất nóng lại choáng váng.


"Rốt cuộc... đã uống bao thứ đây?"


Mơ hồ bước ra ngoài cố gắng bảo trì một tia thanh tỉnh, suy nghĩ duy nhất hiện tại là muốn về nhà.


Thế nhưng chính là khi vừa mở cửa bước ra lại vô tình đập phải một bức tường người, cậu hoa mắt một trận sau đó trực tiếp ngã xuống.


"Này.." Nghe thấy tiếng đàn ông trầm thấp vang lên, cả người được cánh tay hữu lực đỡ lấy, tầm mắt mơ hồ không rõ sau đó bị bóng tối bao trùm.


Thật đói bụng....


* * *


Đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, hàng lông mi cong dài như cánh quạt khẽ động, lông mày cau lại, tròng mắt mơ hồ chưa rõ tiêu cự đưa sang nhìn xung quanh.


Phòng ốc hiện đại, chủ đạo là màu trắng đen, bài trí đơn giản còn có cửa kính sát đất đối diện, rèm cửa khép hờ ló vào vài tia nắng chiếu vào mắt cậu. Thêm điều nữa là giường này đặc biệt mềm khiến cậu khẳng định đây chắc chắn không phải khách sạn, mùi hương cũng mang rõ vị đạo bạc hà cùng cây tùng rất thoải mái. Vũ Thanh An vừa đưa hai tay chống dậy lập tức choáng váng một trận, cảm giác cả người mỏi nhức ập đến, ngang bụng cũng bị vật nặng đè lên đến không thở nổi, là một cánh tay đàn ông rắn chắc ôm ngang, làn da màu đồng đối lập hoàn toàn với da cậu, chăn cũng bị trượt lộ ra từ phía ngực đi xuống mật độ dấu vết hồng tím càng dày, đôi chỗ còn lộ rõ vết cắn.


"Tỉnh dậy?" Bên cạnh truyền đến giọng đàn ông khàn khàn mang theo hương vị trầm ổn xen lẫn với tình sắc chưa phai làm Vũ Thanh An giật mình mới đưa mắt nhìn sang.


Này.... quá đẹp rồi đi?


Người này ngũ quan rõ nét phương Đông cùng phương Tây hòa hợp, mái tóc đen qua đêm rủ xuống bị chủ nhân tùy tiện vuốt ra sau, khuôn mặt nam tính tuấn mỹ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng bạc, xương quai hàm lại đặc biệt đẹp, chính là cái loại tiêu chuẩn mà mấy thiếu nữ trẻ tuổi yêu thích trên mạng bên Âu Mỹ, còn có lông mày cương nghị, thế nhưng đôi mắt....


Tuy là rất đẹp, nhưng lại mang ý vị gì đó rất đáng sợ như động vật săn đang nhìn con mồi mình rất thỏa mãn.


Cậu mới không phải!


Tuy rằng bản thân là đồng tính luyến ái, nhưng lần đầu tiên của cậu nhất định không thể thảm bại như vậy!!


Phải là người cậu yêu mà....


___________


HẠ MÀN.


Tổng giám đốc: Tôi chính là người yêu em còn gì?


Vũ Thanh An: Hồi đấy tránh còn không kịp nói yêu cái gì?


Tổng giám đốc: Tôi có phải chồng em không?


Vũ Thanh An: Có, thì liên quan gì chứ?


Tổng giám đốc: Vậy đúng là người yêu rồi.


Vũ Thanh An: ....

Bình Luận (0)
Comment