Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 124

Ban đêm sặc sỡ sáng ngời dưới ánh trăng khác thường tốt đẹp, tiếng hát tuyệt vời mát mẻ vẫn còn ở trong quán rượu uyển chuyển lưu loát. Tóc dài phất phới Văn Y vẫn xinh đẹp thoát tục như vậy, ở nơi thế tục phồn hoa này kiên trì ca hát.

Xe thể thao Ferrari màu trắng dừng ở cửa quán rượu, Lạc Mật Mật mang theo kính râm màu đen cực lớn, vòng tai màu vàng kim, lẳng lặng nhìn đám người đang xa hoa truỵ lạc.

Ánh đèn đánh vào trên mặt Lạc Mật Mật, không có một nụ cười xinh đẹp, mang theo nhàn nhạt ưu thương, tràn ngập .

Mấy ngày nay, Khương Ngọc Trân ở trước mặt Lạc Thiểu Trạch nhắc đi nhắc lại Văn Y tốt bao nhiêu, xinh đẹp, cả ngày khuyên Lạc Thiểu Trạch nhanh tìm vợ, Lạc Mật Mật ngồi ở một bên nhìn về sau, trong lòng cái gì đó khó chịu, tựa như vô số con kiến đang cắn, vừa ngứa vừa đau, một cỗ hờn dỗi không chỗ phóng thích.

Lạc Mật Mật không ít lần tìm Lạc Thiểu Trạch gây phiền phức, nhưng Lạc Thiểu Trạch mặc kệ cô, cả ngày vội vàng xử lí công việc trong công ty, thấy cô liền tránh, điều này làm cho trong lòng cô lại càng không thư thái.

Nam này không ra vẻ, thì nữ phải tự xuống tay. Lạc Mật Mật quyết định bắt đầu ở Văn Y trước, chỉ cần biết suy nghĩ của cô ấy, biết rồi sẽ không có chuyện gì nữa.

Lạc Mật Mật giơ lên găng tay, từ từ đến gần bên cạnh sàn nhảy, lặng lẽ nhìn Văn Y đang say sưa hát trên sân khấu, từ từ đi tới ghế sa lon.

Rốt cuộc đợi đến ca khúc hát xong, Văn Y tươi cười cúi người chào, từ từ đi xuống đài. Lúc này Lạc Mật Mật từ từ đứng lên giơ tay lên chuẩn bị chào hỏi thì ngoài dự đoán xuất hiện một người.

"Bánh nướng áp chảo. . . . ."

Lạc Mật Mật có chút không tin, nhưng mắt thấy Lạc Thiểu Trạch lôi Văn Y đi tới ghế sa lon, Lạc Mật Mật vội vội vàng vàng chui vào toilet.

"Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bánh nướng áp chảo cùng Văn Y sớm có chuyện tình gì gạt mình rồi hả? Sẽ không, sẽ không. . . . . ." Lạc Mật Mật cúi đầu không dám nhìn mình trong gương, trong lòng loạn như ma, mở vòi sen dùng sức rửa tay.

"Ai, cô. . . . . . Đây là nhà vệ sinh nam!" Trong nhà vệ sinh một người nam đang ở nơi đó hốt hoảng kéo quần, nghiêng đầu nhìn Lạc Mật Mật, kinh ngạc nói.

Một tiếng này gắt gao thức tình Lạc Mật Mật, từ từ đóng vòi nước, Lạc Mật Mật tựa như không có gì ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cẩn thận kiểm tra gương mặt, "Tôi biết rõ!"

"Cô biết mà còn đi vào? !" Người nam có chút không dứt.

Lạc Mật Mật căn bản không nghĩ đến phản ứng của người đó, bộ dạng lưu manh, "Toilet nữ phải xếp hàng, quá chật rồi, tôi chính là tới mượn, thì sao, không thể sao? !"

Bộ dáng hung hăng trừng người nam nói năng lộn xộn, kinh người nhìn cô gái đặc biệt này, "Cô mượn. . . . . . Mượn thôi. . . . . ."

Lạc Mật Mật cười lạnh một tiếng, "Cảm —— ơn, đi đây."

Giơ tay ngăn lại, Lạc Mật Mật đi ra nhà vệ sinh nam, quan sát bốn phía một phen, rốt cuộc tìm được Lạc Thiểu Trạch và Văn Y ngồi trong góc.

"Đến cùng muốn làm cái gì, mình cần phải biết rõ." Lạc Mật Mật lặng lẽ đi tới gần tới chỗ ngồi, lặng lẽ ngồi xuống.

"Thiểu Trạch, anh không cần nói như vậy, tâm tư của anh tôi còn không biết sao?" Ánh mắt của Văn Y đắm đuối đưa tình nhìn Lạc Thiểu Trạch.

Cô phục, Văn Y ơi Văn Y, cái gì gọi là "Tâm tư của anh" ? Chẳng lẽ cậu thật muốn cướp bạn trai của chị em mình sao? Loại chuyện như vậy cậu cũng dám làm, tôi thật sự nhìn lầm cậu!

Lạc Mật Mật càng nghĩ càng khó chịu, cả óc tựa như đun sôi có bao nhiêu khó chịu rồi.
Bình Luận (0)
Comment