Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 139

Editor: Trà sữa trà xanh

Lạc Thiểu Trạch bị kiềm hãm, ngấc đầu lên nhìn trần nhà.

"Tại sao? !" Bùi Nhã Phi giống như điên hung hăng bắt được quần áo của Lạc Thiểu Trạch, túm lại, cặp kia lóe ra từng tia sáng trong suốt lại tức giận, tròng mắt hồng hồng giống như trong nháy mắt có thể nóng chảy tất cả sinh vật. Nhưng mặc cho nàng xé rách thế nào, Lạc Thiểu Trạch chính là không chịu quay đầu lại nhìn cô.

"Buông tay!" Lạc Thiểu Trạch mắt nhìn phía trước, nâng cánh tay lên dùng sức thoáng một cái liền buông lỏng thoát khỏi dây dưa của Bùi Nhã Phi, "Cô điên rồi. Từ trước đến nay cô cũng sẽ không lấy hạnh phúc của chính mình làm giao dịch, tại sao hôm nay cô lại biến thành như vậy?"

Bị lung lay một phen, Bùi Nhã Phi ngồi ở chỗ ngồi, cúi đầu nhìn sàn nhà từ từ cười khúc khích .

"Anh đi đi."

Không ngờ, Lạc Thiểu Trạch không nghĩ tới Bùi Nhã Phi lại nói một câu này, anh vốn cho là chân chính dây dưa cùng chiến tranh giờ mới bắt đầu, đột nhiên nghe một câu bình thản như thế, khiến Lạc Thiểu Trạch không khỏi lấy làm kinh hãi.

Người đàn bà này đến tột cùng gặp qua cái gì?

Dù sao cô đã từng là người mình yêu sâu đậm, hôm nay rơi vào nông nỗi này, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy trái tim băng giá.

Tâm tình Bùi Nhã Phi biến hóa lớn như vậy, chẳng lẽ tâm lý xảy ra vấn đề gì? Ngộ nhỡ nếu làm ra chuyện gì coi thường mạng sống của mình, anh Lạc Thiểu Trạch sợ rằng sẽ áy náy cả đời. . . . . .

Bước chân dần dần thu hồi lại, Lạc Thiểu Trạch bắt đầu do dự.

Nếu như cứ như vậy đi, chuyện này có thể trở nên không cách nào kết thúc hay không? Đến tột cùng nên làm như thế nào mới phải đúng đấy. . . . . .

Từ từ xoay người ngồi xổm xuống, Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng vỗ vai Bùi Nhã Phi, "Nhã Phi, cô không cần như vậy, nếu như là sự nghiệp hoặc là tiền tài gặp phải khó khăn, chỉ cần cô lên tiếng tôi nhất định sẽ giúp cô. Nhưng, xin cô không nên làm chuyện gì hại người hại mình, được chứ? Dù sao con đường tương lai của cô vẫn còn rất dài, hạnh phúc của cô cũng không là tôi. . . . . ."

"Nhã Phi" ? Anh cư nhiên gọi cô là "Nhã Phi", chẳng lẽ mình không còn là "Ái phi" của anh rồi hả?

Trong lòng đau đến khó nhịn, nhưng Bùi Nhã Phi ngẩng đầu nhìn đến cặp mắt ân cần của Lạc Thiểu Trạch thì giống như rốt cuộc đã tìm được dịu dàng trông mong lâu nay, không nhịn được nhìn thẳng lên.

"Thiểu Trạch, ý của anh là về sau em có thể tìm anh đúng không? Anh không phải vứt bỏ em, là thật sao?" Bùi Nhã Phi giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, vươn tay thật chặt bắt được Lạc Thiểu Trạch.

Cái loại ánh mắt khát vọng đó mang theo kích động cùng bi thương hòa hợp trong suốt nước mắt che mặt xuống, khiến Lạc Thiểu Trạch ở đối diện không nhịn được vẫn có chút đau lòng.

"Cô có khó khăn hãy tới tìm tôi. Tôi biết rõ, bản chất của cô không có đổi, cô chính là Bùi Nhã Phi thiện lương xinh đẹp đó."

Từ lần trước rời đi phòng cà phê, lòng của Lạc Thiểu Trạch không thể bình tĩnh lại. Mặc dù anh không biết đến tột cùng năm đó xảy ra chuyện gì, thế nhưng khi anh rời khỏi Trung Quốc đã sáu tuổi rồi, cho nên tin đồn bên ngoài vẫn là ký ức còn rất mới mẻ.

Chỉ là cho tới nay, Lạc Thiểu Trạch cũng không có dũng khí cùng ba chứng thực một ít chuyện. Sâu trong nội tâm của anh, đây tuyệt đối là một bãi mìn không thể đụng vào.

Giữa trưa ánh mặt trời lẳng lặng vẩy vào bàn chủ tịch bằng gỗ lim, phản xạ ra ngoài ánh sáng trong suốt đánh vào trên người đang bận rộn làm việc, phóng ra từng tia ấm áp.

Lạc Thiểu Trạch nhanh nhẹn phê duyệt hết một phần công văn, hơi có một tia thả lỏng, đại não không nghe mình khống chế suy nghĩ chuyện kia, đến cuối cùng anh chỉ có thể lựa chọn không ngừng làm việc, không cho mình một chút xíu rảnh rỗi.

Vào giờ phút này chuông điện thoại di động vang lên.

Rốt cuộc Lạc Thiểu Trạch có thể lấy hơi rồi, đưa tay cầm điện thoại di động lên đặt ở bên tai, một cái tay khác thuận tiện cầm một điếu xì gà lên đặt ở ngoài miệng, "Mẹ, mẹ tìm con."

"Trạch nhi à, con trở về nhanh lên đi, trong nhà đã xảy ra chuyện lớn! . . . . . ." Điện thoại bên kia là Khương Ngọc Trân đang lo lắng.

Lạc Thiểu Trạch đưa tay cầm xì gà, chân mày chau thành một đoàn, "Mẹ, mẹ nói chậm một chút, rốt cuộc thế nào? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?"

"Ba con đang nổi giận, sống chết cũng bắt mẹ gọi điện thoại kêu con cùng Mật Mật trở về, nói gì lần này cần phải dạy dỗ tốt các con, nhưng không nói đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là, mới vừa rồi mẹ nghe được hình như là bên trường học của Mật Mật gọi điện thoại tới. . . . . ."

"Trường học? Cái gì trường học? !" Trái tim nhảy lên đột nhiên gia tốc, Lạc Thiểu Trạch trợn to hai mắt.

Giọng nói của Khương Ngọc Trân bên kia điện thoại ngược lại nhỏ đi, "Đương nhiên là trường học của Mật Mật nha. Con trở về nhanh lên, ba con thấy mẹ rồi, mẹ phải cúp."

Lạc Thiểu Trạch nhanh chóng lấy áo khoác, không kịp thông báo cho thư ký hủy bỏ công việc đã an bài liền vội vã vọt ra khỏi công ty.

Mặc dù Lạc gia luôn luôn hòa hòa thuận thuận, nhưng Lạc Văn Huy ở trong mắt anh em Lạc gia, chính là một con mãnh hổ hung ác, chỉ cần chọc tới ông, hai đứa bé này khẳng định là không có quả ngon để ăn, Khương Ngọc Trân cũng bó tay hết cách. Tính của ông bướng bỉnh nổi lên ai cũng không nghe, cần phải chế phục người khác mới có thể từ bỏ ý đồ.

Đây cũng chính là tại sao lúc ban đầu Lạc Mật Mật ở Mĩ đồng ý thật tốt, sau khi đi tới Trung Quốc mới chuyển trường. Bởi vì cô rất rõ ràng, mình với ba bướng bỉnh, chỉ có thể mất hết tất cả.

Lạc Thiểu Trạch cũng thế. Nghe được ba nổi giận, vốn anh nên núp xa xa, thế nhưng khi anh nghe đến Lạc Mật Mật có liên quan thì là ngựa không ngừng vó chạy trở về.

Vừa vào cửa chính biệt thự liền nghe tiếng la hét lớn bên trong, không cần cẩn thận nghe cũng biết nhất định là Lạc Văn Huy đang nổi giận. Vọt vào cửa, chỉ thấy Lạc Mật Mật đứng ở bên sofa không nói tiếng nào chu cái miệng nhỏ nhắn, Khương Ngọc Trân ngồi ở bên trên ghế sa lon nhanh chóng không chịu được, mà Lạc Văn Huy đang ngồi trên ghế sa lon nổi giận thao thao bất tuyệt đấy.

"Cha, mẹ, thế nào? Đã xảy ra chuyện gì, sao lại phát lửa lớn như vậy?" Lạc Thiểu Trạch vọt vào phòng khách đứng bên cạnh Lạc Mật Mật, lo lắng vạn phần.

Lạc Văn Huy chỉ Lạc Mật Mật, lại chỉ Lạc Thiểu Trạch, tức giận phẫn nộ, "Hai anh em các con thật giỏi nha, sau lưng ba lại chuyển trường, nếu không phải là hôm nay trường học gọi điện thoại tới gọi cha mẹ, chuyện lớn như vậy ba đều không biết. Ban đầu lúc ở Mĩ, chúng ta không phải nói tốt rồi sao, học ở học viện Hoàng Đế, sau lưng ba các con lại chuyển trường. Kia là cái trường học gì? !" 13639221

Lạc Thiểu Trạch hơi cúi đầu, dùng khuỷu tay chọc Lạc Mật Mật, nhẹ giọng nói, "Có phải em lại gây chuyện ở trường hay không?"

Lạc Mật Mật bỉu môi, nháy nháy mắt bày tỏ xác định.

"Chúng ta không phải nói mấy ngày nay đừng gây động tĩnh gì ở trường mà, chờ tìm cơ hội cùng ba mẹ nói về sau muốn làm gì liền làm cái đó, tại sao chính em không nhịn được đây?"

Nghe xong lời này, Lạc Mật Mật không nhẫn nại được, không vui đung đưa thân thể qua lại, kết quả là quên mình đang chịu phạt, gào thét âm thanh thật cao, "Em nào có? Ấy là do Lão sư nha, lão đó gây sự với em, chỉ là đi học lấy nhầm sách thôi, lại trước mặt mọi người chỉ trích em, em liền cho lão một chút dạy dỗ, hắc, lại khiến trường học gọi phụ huynh, em thấy lão già đó ăn gan báo rồi, xem về sau em dọn dẹp thế nào. . . . . ."

"Em nghĩ dọn dẹp thế nào? Anh thấy em mới là ăn gan báo rồi hả ? !" Nghe xong lời này, Lạc Văn Huy đằng một tiếng liền đứng lên, thở phì phò quay lưng qua, trợn mắt nhìn chăm chú vào đứa con gái nghịch ngợm gây sự trước mắt không biết nói cái gì cho phải, "Con lại đi chỉnh cả Lão sư, con cho rằng ba không biết sao, nhất định là con gây sự. Cái đứa bé này sao lại chưa trưởng thành! Con thấy mình có giống đại gia khuê tú không, có điểm nào giống đại tiểu thư danh môn, ở bên ngoài lại gây chuyện. Ngày mai sẽ chuyển trường, trở về học viện Hoàng Đế đi!"

Nghe được chuyện chuyển trường, Lạc Mật Mật gấp đến độ dậm chân, "Ba, con không đi, con muốn ở học viện England. Con mới không đi cái kia Đế Hoàng đâu, ba biết không, học sinh nơi đó nhưng hư, hoàn cảnh không khí lại kém, nghẹn chết con cũng! . . . . . ."

"Học trò nơi đó có con hư đó? Con đừng ở chỗ này lừa gạt ba, con là con gái của ba, con có bao nhiêu lợi hại ba còn không biết. Ngày mai sẽ chuyển trường, lập tức!"

Lạc Mật Mật biết nói thế nào cũng vô dụng rồi, nhanh chóng vội vàng túm vạt áo của Lạc Thiểu Trạch, làm bộ đáng thương nhìn anh.

Lạc Thiểu Trạch đứng ở một bên nổi danh là Đại Hiếu Tử, rất ít đối nghịch với cha mẹ, nhưng lần này thấy Lạc Mật Mật sắp khóc, hung hăng quyết tâm quyết định cùng ba nói một chút chuyện.

"Cha, thật ra thì chuyển trường là chủ ý của con." Lời vừa ra khỏi miệng, Lạc Văn Huy trừng mắt liếc anh một cái. Lạc Thiểu Trạch nhận được tín hiệu nuốt ngụm nước miếng, dừng một chút, thoáng bình phục trái tim nhỏ cuồng động, hít sâu tiếp tục nói, "Mật Mật nhà chúng ta cũng không còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng có thể tự mình làm chủ rồi. Về sau nếu như nghĩ tới trường học cùng chuyên môn không thích hợp, oán giận cũng không chịu được, hơn nữa chuyện này liên quan đến con đường sau này đi như thế nào, chúng ta hãy để cho chính em ấy quyết định thôi."

Khương Ngọc Trân ngồi ở bên cạnh lập tức đứng lên khuyên, "Đúng vậy đúng vậy nha, cha của các con, trường học cũng đã đổi, quay trở lại nữa không phải là lãng phí thời gian sao. . . . . ." Sinh thập hoa phục.

"Sợ gì lãng phí thời gian, không phải là chỉ thêm hai năm học sao, ba không sợ lãng phí thời gian, sẽ để cho con học." Lạc Văn Huy đột nhiên trợn mắt chỉ Lạc Thiểu Trạch, "Còn nữa, nói cái gì tự mình quyết định, trước kia chính là để cho con quyết định, mới có thể để cho con có cơ hội đi nước Pháp làm xằng làm bậy, đừng cho là cái gì ba cũng không biết. Chuyện này, không có thương lượng."

Cánh tay Lạc Văn Huy vung lên, khí thế hung hăng.

Không khí trong nháy mắt ngưng trệ, thấy Lạc Văn Huy thở phì phò, Khương Ngọc Trân cùng hai đứa bé thở cũng không dám thở mạnh, trong phòng khách nhất thời yên tĩnh vô cùng.

Không biết có phải hay không là nổi giận phát tới cực điểm, nhìn hai đứa bé cúi đầu không lên tiếng, Lạc Văn Huy đột nhiên có cảm giác thắng lợi tràn đầy trái tim, để cho ông không nhịn được buồn cười.

Thấy Lạc Văn huy hơi có biến chuyển, Lạc Mật Mật vội vàng nắm lấy cơ hội thêm vào một câu nói.

"Cha, con còn trẻ tuổi, loại chuyện như vậy cha để cho tự con lựa chọn đi, con sẽ không hối hận." Lạc Mật Mật còn chưa cam lòng.

Đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, Lạc Văn Huy đôi tay ôm ngực, trừng mắt một cái, "Trẻ tuổi coi là cái gì, người nào không có trải qua trẻ tuổi? Con già quá sao? Thiệt là! Có gì đặc biệt hơn người!"

Nghe mấy câu nói đó, Lạc Thiểu Trạch cùng Lạc Mật Mật nhìn nhau cười một tiếng. Cha lại đùa giỡn với mình, vậy đã nói rõ chuyện này có chuyển biến tốt. Chỉ cần Lạc Mật Mật chịu dùng cá mềm, nhận sai, chuyện như vậy đoán chừng có hy vọng. Lạc Thiểu Trạch nháy mắt với Lạc Mật Mật, cánh tay đẩy Lạc Mật Mật ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment