Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 159

Biệt thự Lạc gia.

Bùi Nhã Phi đã sớm trang điểm, thay xong quần áo chuẩn bị ra cửa, hôm nay cô phải làm một một chuyện lớn.

Xe dừng lại trước cửa nhà hàng Tây, Bùi Nhã Phi xuống xe trực tiếp đi thẳng tới bàn số 42.

Bàn ăn này là nơi cô thường ăn cơm với bác sĩ Trương trước kia.

Hồi lâu, một người trung niên mập mạp đi vào phòng ăn, trên mặt ôn hòa mỉm cười đi tới bên cạnh Bùi Nhã Phi , ưu nhã ngồi xuống.

"Bác sĩ Trương, rốt cuộc ông đã tới, đồ mang đến rồi sao?" Bùi Nhã Phi vừa thấy bác sĩ Trương, cả người liền dán lại gần.

Bác sĩ Trương thủy chung mỉm cười, từ trong túi tây trang móc ra một bình nhỏ trong suốt, từ từ đặt ở trên bàn.

"Đây chính là thứ cô muốn."

Bùi Nhã Phi nhìn chằm chằm bình nhỏ không thể nhỏ hơn nữa trên bàn, kinh ngạc không thôi, "Bác sĩ Trương, ông nói đùa với tôi sao, cái bình nhỏ như vậy, ít thuốc như vậy, có thể làm cái gì?"

"Nói cô không biết chỉ sợ cô còn chối, đây quả thật là chính là đồ mà cô muốn. Bên trong là thuốc chưng lọc. Cô trở về rót nó vào bình phun, sau đó cho vào 5 phần nước, phun lên quần áo hoặc bất kỳ vật thân cận gì đó, không tới hai ngày sẽ có hiệu quả. Hơn nữa, thuốc này tính bốc hơi rất nhanh, không quá mấy ngày sẽ vô ảnh vô tung biến mất, sẽ không lưu lại một chút dấu vết."

Nhìn bác sĩ Trương nói nghiêm túc như thế, Bùi Nhã Phi cũng không khỏi không coi trọng. Cô từ từ cầm bình thuốc lên, dùng tầng tầng khăn giấy gói kỹ, thận trọng đang muốn bỏ vào túi xách, một bàn tay tráng kiện ngăn cản cô.

Bùi Nhã Phi giương mắt nhìn bác sĩ Trương, chợt nhớ tới cái gì, "À, đúng rồi, cô xem trí nhớ của tôi, xúc động quá rồi."

Bùi Nhã Phi để bình thuốc lên bàn, đưa tay từ trong túi xách lấy ra một phong thư thật dày, đẩy tới trước mặt bác sĩ Trương.

"Ừ, đây là của ông, thù lao gấp ba." Bùi Nhã Phi thấy mắt của bác sĩ Trương bốc kim quang, lúc đưa tay muốn cầm đột nhiên cô lại hạ tay xuống, ấn thật chặt phong thư, nghiêm túc nhìn chằm chằm người bác sĩ trước mặt, "Bác sĩ Trương, ông phải nhớ thương lượng trước kia của chúng ta, không được nói chuyện này ra. Nếu như bị người biết. . . . . ."

"Điểm này cô yên tâm, những chuyện này với tôi không phải là lần thứ nhất rồi, dĩ nhiên quy củ." Bác sĩ Trương vẫn nở nụ cười như cũ, nghiễm nhiên chính là một Tiếu Diện Hổ.

Bác sĩ Trương cầm tiền liền rời khỏi nhà hàng Tây.

Bùi Nhã Phi nhìn bình thuốc trong tay, không nhịn được cười thành tiếng.

Trở lại biệt thự, Bùi Nhã Phi đầu tiên là nhìn tình huống xung quanh một lần, xác định không có ai, mới chậm rãi đi tới phòng ngủ của Lạc Mật Mật. . . . . .

Lấy áo ngủ ra phun một lần, lấy áo khoác ra phun một lần, thậm chí giầy cũng phun một lần. Bùi Nhã Phi nhìn "Thành quả lao động" của mình, trong lòng không nói được cao hứng ra sao.

Vừa muốn bước ra phòng ngủ, ánh mắt của Bùi Nhã Phi rơi xuống gối đầu màu hồng trên giường của Lạc Mật Mật.

Cô đi từ từ đến trước giường, xốc lên gối đầu màu hồng nhìn một chút, lại ghét bỏ ném tới một bên. Cô cầm bình phun hung hăng phun nhiều lần về phía gối đầu cùng chăn.

~~~~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~~~

Hôm nay Lạc Mật Mật đợi ở trong trường học cực kỳ buồn bực, nếu không phải do có Văn Y đi cùng, đoán chừng hôm nay Lạc Mật Mật buồn bực nổi điên lên. Trở lại trường học, Lạc Mật Mật cảm thấy tất cả thật xa lạ, tựa hồ cô học ở chỗ này đã là chuyện của kiếp trước.

Nhưng đến nơi này sẽ biết tiếp theo sắp đi đâu, loại cảm giác này khiến Lạc Mật Mật rất là vui mừng.

Không muốn về nhà quá sớm, Lạc Mật Mật lôi kéo Văn Y đến hồ Tiểu Nhĩ. Sóng hồ lấp lánh, một mảnh tràn đầy cảnh sắc sức quyến rũ, nhưng lúc này ở trong mắt của Lạc Mật Mật không có cảnh quang tuyệt đẹp này, còn sót lại chỉ là không khí mát mẻ mà thôi.

"A, Xin chào, bạn mạnh khỏe. . . . . ." Một giọng nói mát mẻ mà giàu từ tính truyền đến từ sau lưng.

Lạc Mật Mật và Văn Y từ từ đi về phía trước, cũng không để ở trong lòng giọng nói này.

"Này, mỹ nữ, mời dừng lại. . . . . ."

Lúc này, Lạc Mật Mật và Văn Y quay đầu lại, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn phía sau rốt cuộc là cái soái ca gì đang gọi.

Hai người chợt ý thức được điều này thì lúng túng, Lạc Mật Mật và Văn Y nhìn nhau cười một tiếng.

"Mình nói này, đây không phải chính là hoa si hoặc tự luyến sao? Cậu nhìn hai người chúng ta vừa nghe đến hai chữ ‘mỹ nữ’, cả người đều giống như dính máu gà, đều hoảng hốt nha." Lạc Mật Mật cười híp mắt nhìn Văn Y, dáng vẻ rất là buồn cười.

Nhưng Văn Y đứng ở một bên đần độn đứng tại chỗ, chu cái miệng nhỏ nhắn, "Thật ra thì, mình hi vọng có một nam sinh có thể đi đến gần . . . . . ."

"Chẳng lẽ chưa từng có người cùng cậu trải qua ngượng ngùng sao?" Lạc Mật Mật trừng to mắt nhìn Văn Y, vẻ mặt không thể tin được.

Văn Y trừng mắt Lạc Mật Mật, "Xem cậu nói kìa, ngược lại có, nhưng là cậu cũng biết mình vẫn luôn ở làm việc trong quán bar, mấy người đàn ông đến gần mình đều có âm mưu, cho nên mình cũng không dám. . . . . ."

"À, mình hiểu, thật ra thì dáng dấp của cậu rất đẹp cậu biết không? Mỹ nữ như cậu cũng không thiếu hụt đàn ông tới đuổi theo mới phải, cho nên cậu không cần lo lắng." Lạc Mật Mật nhìn sang biểu tình Văn Y, "Thật ra thì, mình cảm thấy Tô Trạch cũng không tồi, cậu không cảm thấy hắn đối với cậu rất tốt sao?"

Văn Y chớp mắt to, nhìn Lạc Mật Mật không biết né tránh như thế nào, "Thật ra thì, hắn là đối với mình rất tốt. . . . . ."

"Vậy cậu thích người ta sao? À, mình muốn nói, cậu cảm thấy Tô Trạch như thế nào nha?" Lạc Mật Mật trực tiếp vào vấn đề khiến Văn Y nhất thời đỏ mặt, thế nhưng đối với Lạc Mật Mật mà nói, là một việc bình thường.

Dù sao ở trong mắt của Lạc Mật Mật, Tô Trạch và Văn Y cũng sớm đã là một đôi rồi. Chỉ là Văn Y vẫn không có tiếp nhận, không hiểu nổi đang suy nghĩ gì.

Văn Y không nói gì, cúi đầu tựa hồ đang suy nghĩ gì. Nếu như là ở trước kia, đoán chừng Lạc Mật Mật sẽ rất nóng nảy hỏi cô, tại sao còn không trả lời, nhưng bây giờ Lạc Mật Mật lại không có gấp.

Bởi vì bây giờ Lạc Mật Mật đã biết rõ, tình yêu là không thể gấp.

Hồ Tiểu Nhĩ dập dờn xao động, gió nhẹ lay động lấp lánh ánh sáng, tâm sự của thiếu nữ, hiện lên dáng người đáng yêu, trên thực tế tâm ướt át của chỉ có mình hiểu.

"Mật Mật, cậu cảm thấy Giang Khải như thế nào nha?" Văn Y chợt nặng nề hỏi lạc Mật Mật, khiến Lạc Mật Mật đứng ở một bên rất là kinh ngạc, đồng thời lại cảm thấy là chuyện phải làm.

Đã sớm nhìn ra Văn Y có ý tứ với Giang Khải. Từ lần trước ở phòng cà phê gặp mặt, Lạc Mật Mật liền phát hiện lúc Văn Y cùng Giang Khải nói chuyện phiếm trên mặt vô tình hiện lên một tia đỏ ửng, thể hiện hứng thú vô hạn với Giang Khải.

Bộ dạng thiếu nữ hoài xuân này của Văn Y khi ở cùng với Tô Trạch lại không có, chỉ khi chung đụng với Giang Khải mới thấy được.

Nhưng, muốn Lạc Mật Mật trả lời thế nào đây?

Chẳng lẽ muốn mình nói cho cô biết, Giang Khải đã từng cố gắng vô lễ với mình? Hay là nói cho cô ấy biết hắn là một playboy, chỉ để cô kính nhi viễn chi (kính trọng từ xa)? Những thứ này nếu như không có chứng cớ mười phần, lúc này nói ra sợ rằng sẽ khiến Văn Y cảm thấy đây là đang ghen tỵ, đang phỉ báng. . . . . .

Đổi lại góc độ mà nói, những lời này của Văn Y là đang thay mình hỏi hay là hỏi cô, Lạc Mật Mật cũng không nhìn thấu.

"Người này, mình không biết." Lạc Mật Mật thản nhiên nói.

"Ừ?" Văn Y gật đầu một cái, như có điều suy nghĩ quay đầu lại nhìn về phía mặt hồ, "Thật ra thì, mình cảm thấy hắn giống như bạch mã hoàng tử, chắc có rất nhiều cô gái yêu thích!"

Lạc Mật Mật liếc mắt một cái, cau mày, "Văn Y, bất kể cậu nghĩ gì, mình đều muốn nói cho cậu biết, hắn không thích hợp với cậu. Hắn không phải là hoàng tử, thậm chí ngay cả kỵ sĩ cũng không hợp, cho nên. . . . . ."

Văn Y chớp đôi mắt to ngây thơ của mình, nhìn chằm chằm vào Lạc Mật Mật không nói lời nào, nhưng cái bộ dáng này lại mang theo lực lớn làm cho Lạc Mật Mật cảm giác áp lực rất lớn.

"Chúng ta trở về thôi!" Lạc Mật Mật chậm rãi đứng dậy, bước chậm đi tới cửa trường học.

Lúc trời tối, Lạc Mật Mật trở lại biệt thự. Cùng một lúc, Lạc Thiểu Trạch cũng đi vào.

Chừng mấy ngày không có thấy Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật thật vui vẻ, nhưng không đợi mình nhào tới thân thiết một phen, "Nàng dâu" người ta đã vượt lên trước làm chủ.

"Thiểu Trạch, rốt cuộc anh đã trở về, mấy ngày nay em sắp hỏng rồi nè." Bùi Nhã Phi thân mật dán vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch, vừa yêu kiều làm nũng, vừa dùng dư quang quan sát biểu tình của Lạc Mật Mật.

Đúng vậy, bất kể là có thật hay không, dù sao về mặt danh nghĩa Lạc Thiểu Trạch đã là chồng của người khác rồi, người phụ nữ trước mắt này so với bất luận kẻ nào cũng có lý do đi đón Lạc Thiểu Trạch nhất, chăm sóc Lạc Thiểu Trạch, hơn nữa còn là danh chánh ngôn thuận. Mà mình, có lẽ chỉ có thể mang danh em gái đi hết đoạn đường này.

Trong lòng Lạc Mật Mật rối rắm khó chịu, vốn nên là biểu hiện rất là khổ sở, không biết tại sao ở trong lòng liền bắt đầu so sánh hăng say. Mặt mỉm cười tự nhiên đi tới bên sofa ngồi xuống.

"Ai yêu, vợ chồng hai người thân mật cũng nên đi vào trong phòng chứ, ở chỗ này không tế nhị nha!" Lạc Mật Mật cố làm bộ dạng hào phóng đồ đạc của mình, cố ý giả bộ dáng vẻ khinh thường.

Cái này đánh trúng vào ý muốn của Bùi Nhã Phi, cô vội vã ôm chặt lấy lạc Thiểu Trạch, càng thêm làm nũng mà nói, "Đúng nha, Thiểu Trạch, mọi người đều nói rồi, nếu không chúng ta trở về gian phòng đi, để cho em phục vụ anh thật tốt, nếu không ở chỗ này người ta sẽ ngại nha."

Nghe lời nói của Bùi Nhã Phi, Lạc Mật Mật liếc một cái thật lâu, tiếp tục ăn phần của mình.

Nhưng mà, Lạc Thiểu Trạch đứng tại chỗ vẫn không nói gì lúc này lại cũng không nhịn nổi. Anh dùng lực đẩy Bùi Nhã Phi từ trên người mình ra, sau đó đi thẳng tới bên cạnh Lạc Mật Mật, mỉm cười nhìn Lạc Mật Mật.

"Mật Mật, nghe nói hôm nay em đến trường học, như thế nào, tất cả vẫn thuận lợi chứ?"

"Ừ, tất cả đều tốt. Chẳng qua em còn phải cám ơn anh cho Tô Trạch theo em." Lạc Mật Mật thấy Lạc Thiểu Trạch chủ động đi tới trước mặt mình, vẻ mặt cũng tự nhiên lại.

Nhưng, Bùi Nhã Phi đứng ở bên cạnh cũng không thư thái. Rõ ràng như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ rất khó chịu. Nhưng mình lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, cho nên Bùi Nhã Phi chịu đựng bất mãn trực tiếp đi về phía trên lầu.

"Tôi là người thắng cuộc, tôi còn không trị được cô sao?" Bùi Nhã Phi hận đến hàm răng cắn lộp cộp vang lên, vốn là muốn vào phòng ngủ của mình, đột nhiên vào lúc này xoay người đi tới phòng ngủ Lạc Mật Mật.

Mở tủ ra, Bùi Nhã Phi đưa tay lấy ra một cái áo khoác, đột nhiên trong đầu vang lên lời nói của bác sĩ Trương, "Cái thuốc này sau hai giờ sẽ tự nhiên phát huy, liên tục dùng hai ngày sẽ có hiệu quả."

Khóe miệng Bùi Nhã Phi khẽ mỉm cười, cầm áo khoác đi xuống lầu.

"Ai nha, nghe nói gần đây Mật Mật luôn bị bệnh, nhìn thân thể cũng không chịu được nha. Khí trời lạnh, mặc áo khoác vào đi." Bùi Nhã Phi nở nụ cười đi tới bên sofa, cố gắng phủ lên cho Lạc Mật Mật.

Nhưng, Lạc Mật Mật ngồi ở trên ghế sa lon lại đột nhiên né qua bên cạnh, lúc này cô và Lạc Thiểu Trạch cũng quăng tới ánh mắt khác thường, rối rít ra vẻ thụ sủng nhược kinh.

Lúc này tay cầm áo khoác dừng ở giữa không trung, vẻ mặt Bùi Nhã Phi hơi chậm lại, tiếp theo lại nở nụ cười sáng lạn, "Thiểu Trạch, không phải anh bảo em chăm sóc thật tốt Mật Mật sao, cho nên em đặc biệt đi lấy cái áo khoác này. À, đây chính là áo khoác của Mật Mật nha, không phải là của em."

Lạc Mật Mật dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mắt đột nhiên thay đổi tính tình, chân mày ngưng tụ, "Cô đến phòng của tôi?"

"À, đúng vậy, tôi vào phòng của cô lấy quần áo. Thật ngại quá, không có sự đồng ý của cô mà vào, nhưng mà tôi lại nghĩ tới bởi vì tôi quan tâm cô mới làm như thế, cho nên chắc cô không tức giận chứ?"

Người ta cũng nói như vậy, Lạc Mật Mật còn có thể như thế nào?

Lạc Mật Mật quay đầu lại nhìn Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch nhìn cô nặng nề gật đầu một cái. Vì vậy, Lạc Mật Mật vươn tay mình cầm lấy áo khoác choàng lên, sau đó cúi đầu như có như không nói tiếng, "Cám ơn."

Rốt cuộc lại để cho Lạc Mật Mật thuận lợi đón nhận "Ý tốt" của mình, Bùi Nhã Phi không quên nói thêm.

"Xem Mật Mật của chúng ta là một cô gái thông tình đạt lý chưa kìa, bây giờ em đi nấu cơm, hai người thích ăn cái gì? Nếu không ăn những món lần trước có được hay không?"

"Món ăn lần trước. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch cau mày, không hiểu Bùi Nhã Phi đang nói cái gì.

Nhưng trong nội tâm Lạc Mật Mật hiểu rõ rõ ràng, trong lời nói Bùi Nhã Phi có ý gì, món ăn lần trước không phải là chỉ mấy ngày trước Lạc Mật Mật ăn hết thức ăn mà cô ta làm cho Lạc Thiểu Trạch sao? Bây giờ ở nơi này nói như vậy, chẳng lẽ là muốn tố cáo với Lạc Thiểu Trạch sao?

Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, "Tôi không phải là người thông tình đạt lý, cô cũng đừng khen ngợi tôi. Món ăn cô nấu nên thay đổi đa dạng đi, chưa ra hình dáng gì. . . . . ."

Những lời này khiến Lạc Thiểu Trạch ngồi ở một bên có chút dở khóc dở cười, "Thì ra là Nhã Phi nấu cơm cho em ăn sao, thật là khổ cực Nhã Phi rồi."

Nhìn Lạc Thiểu Trạch mắt chứa nụ cười nhìn Bùi Nhã Phi cảm ơn, làm sao mà Lạc Mật Mật lại cảm thấy tức giận như vậy đấy. Nhưng bất kể nói thế nào, bây giờ người ta cũng không có mạo phạm mình, mình cũng không cần như con nhím, cả ngày dựng gai khắp người chỉ muốn bảo vệ mình thôi.

Nhưng, trong đêm nay, Lạc Mật Mật quả thật rất không thoải mái.

Cũng không phải bởi vì thấy Bùi Nhã Phi đột nhiên "Ngoan" cho nên trong lòng mình khó chịu, mà là từ lúc bắt đầu ăn cơm cùng đi ngủ, Lạc Mật Mật đã cảm thấy mình lạnh quá, giống như là tiến vào trong hầm băng, bất kể mình uống bao nhiêu nước nóng hoặc là quấn thặt nhiều chăn, thân thể tựa như một người băng, toàn thân không có một chút hơi nóng.

Đây là chuyện gì xảy ra chứ? Thân thể mình chịu lạnh rất tốt, chưa từng xuất hiện loại tình trạng này, chẳng lẽ đồ ăn tối nay có gì không đúng, nhưng cũng không thấy Thiểu Trạch xuất hiện loại tình trạng này, coi như là do đồ ăn cũng nên biểu hiện ra bụng khó chịu sao?

Rốt cuộc không nhịn được, Lạc Mật Mật đứng dậy chạy tới chạy lui hoạt động một phen, cũng đang lúc này, nghe được trên ban công lầu hai truyền đến âm thanh.
Bình Luận (0)
Comment