Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 29

Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và lời nói kiên định của anh, Lạc Mật Mật quên hết mọi oán giận lúc trước, thật là hưng phấn nhìn "Bánh nướng áp chảo".

"Thật tốt quá, cuối cùng ông trời cũng mở mắt, ngày mai em sẽ đi!" Lạc Mật Mật sôi nổi nhảy vào xe Land Rover, kéo cửa sổ xe ra hưng phấn la lên, "Bánh nướng áp chảo, yêu anh chết mất, sao hả~~"

Một nụ hôn gió bay tới người Lạc Thiểu Trạch, làm anh không khỏi rùng mình.

Này trở mặt cũng nhanh quá chứ?

Nhìn Lạc Mật Mật vui vẻ, Lạc Thiểu Trạch cũng mỉm cười theo.

Có lẽ ở trong mắt tất cả mọi người, anh nuông chiều em gái là chuyện bình thường, nhưng tình cảm Lạc Thiểu Trạch đối với Lạc Mật Mật, trừ tình cảm anh em ra, còn trộn lẫn rất nhiều thứ tình cảm khác mà người ngoài nhìn không thấu.

Một điểm này, có lẽ chỉ có mình Lạc Thiểu Trạch hiểu.

Lạc Thiểu Trạch mỉm cười đến gần ô tô, Hiên Triết đi tới với vẻ mặt kì quái.

"Lão đại, có một chuyện muốn nói với anh. Có thể đến nơi khác không?""Nói." Lạc Thiểu Trạch dẫn Mạc Hiên Triết đến một bên.

"Bùi Nhã Phi trở lại."

Trong lòng Lạc Thiểu Trạch đột nhiên nhói đau, cả người giống như bị một dòng điện mãnh liệt đánh trúng không khỏi khẽ run, không thể khống chế tình cảm đè nén của mình, vẻ mặt khác thường.

"Tôi biết rồi."

Nhìn vẻ mặt lão đại không biến đổi trở về ô tô ngồi, Hiên Triết cảm thấy rất khó hiểu. Hắn tưởng rằng lão đại nghe tin tức này sau đó sẽ hết sức kích động, đây chính là người lão đại từng yêu nha, nhưng mà , sao kết quả như thế làm hắn rất không hiểu.

Chẳng lẽ là không còn yêu sao?

Lạc Thiểu Trạch khoác một tay lên cửa sổ, cặp mắt nhìn chằm chằm vào phía trước không mục tiêu. Hàng cây xanh ven đường và đường phố xa lạ ở trước mắt dần dần biến mất, không có gì lưu luyến, cũng không có cái gì mong đợi.

Người phụ nữ kia, ở trong mắt mọi người là người từng được Lạc Thiểu Trạch cực kỳ quý trọng, là người mà anh thật lòng duy nhất lại bỏ anh đi.

Không có người nào, có thể tổn thương Lạc Thiểu Trạch như vậy, chỉ có Bùi Nhã Phi, duy nhất một người phụ nữ này.

Đó là người Lạc Thiểu Trạch đã từng yêu, nhưng lại không biết tại sao vào thời khắc cuối cùng lại biến mất. . . . . .

Lạc Thiểu Trạch vĩnh viễn không quên được mùa xuân năm đó, anh và Bùi Nhã Phi đã bàn bạc muốn đi đăng kí kết hôn, nhưng khi Lạc Thiểu Trạch đợi một ngày một đêm, Bùi Nhã Phi lại không xuất hiện ở nơi hẹn.

Lạc Thiểu Trạch đi tìm khắp nơi, đến nhà, công ty của Bùi Nhã Phi đến nơi cô có thể đi, đều không tìm được. . . . . .

Cứ như vậy, ra đi không từ biệt.

Lạc Thiểu Trạch không thể tin tưởng, người mình sẽ yêu thương suốt đời có thể vứt bỏ mình đi xa, cho đến khi anh nghe tin cô đi nước Pháp tiếp tục nghề người mẫu của mình, anh liền kiếm cớ đi nước Pháp , mang danh du học thật ra là tìm kiếm tình yêu.

Nhưng mà, mấy năm nay, Lạc Thiểu Trạch vẫn không tìm được.

Cho đến khi quay về Mĩ, cũng không liên lạc với Nhã Phi.

Từ đó, vừa nghe đến ba chữ "Bùi Nhã Phi", Lạc Thiểu Trạch liền giống như bị điện giật cả người không được tự nhiên.

Anh hận cô, hận tất cả về cô, hận mình yêu người phụ nữ dối trá kia, ngay cả mùa xuân anh cũng ghét.

Sau cùng, anh cũng yên lặng chôn tình cảm đó ở trong lòng, không muốn nhắc đến nữa.

Hiện tại, Nhã Phi trở lại, thì phải làm thế nào đây?

Chẳng lẽ còn muốn anh tự đi tìm cô sao? Không có cửa đâu!

Mạc Triết Hiên ngồi bên cạnh nhìn vẻ khác thường của lão đại, trong lòng không khỏi toát mồ hôi thay Bùi Nhã Phi.

Thân là anh em thân cận của lão đại, Mạc Hiên Triết biết tất cả, nhưng khi nghe tin tức Bùi Nhã Phi trở về, anh quyết định nói cho lão đại biết.
Bình Luận (0)
Comment