Nền tảng sức khỏe của bà lão rất tốt, thương tích hẳn là cũng không nghiêm trọng, còn có hứng thú nói chuyện phiếm với tài xế và Nguyễn Tố trên xe.
"Bà a, có thể đến đại đội cảnh sát giao thông điều tra camera, ai đụng bà liền để người đó gánh vác tiền thuốc men của bà.
Nhưng mà con người thời nay cũng thật là, đụng người ta rồi làm sao còn bỏ chạy! Nếu thật sự có chuyện gì không hay xảy ra, để lỡ thời gian cứu trợ tốt nhất, vậy không phải là sát hại tính mạng người ta sao?" Tài xế taxi cũng không quen nhìn loại chuyện như vậy, bắt đầu mắng.
Bà lão là người hòa nhã, trái lại còn an ủi tài xế: "Không thể trách người ta, có lẽ là tôi không nhìn đường.
Dù sao bị thương cũng không nghiêm trọng, không đi tìm nữa, nói không chừng tài xế kia cũng là có chuyện gấp, vẫn phải thông cảm cho nhau."
"Tài xế kia quá may mắn rồi, đụng phải Bồ Tát sống." Tài xế lại sửa lời nói: "Không đúng, là hai vị Bồ Tát sống, hai người đều là Bồ Tát sống."
Nguyễn Tố và bà lão đều bị chọc cười rồi.
"Sao bà lại đến đây một mình, bà sống ở gần đây sao?" Nguyễn Tố hỏi.
Bà lão này tuy rằng tinh thần khỏe mạnh, nhưng trong lời bà có thể phán đoán ra được, bà ít nhất đã bảy mươi tuổi rồi.
Hơn bảy mươi tuổi sức khỏe tốt đương nhiên có thể đơn độc ra ngoài, nhưng nơi này không phải là mảnh đất phồn hoa, lưu lượng người so với khu vực trung tâm thành phố mà nói ít hơn rất nhiều.
Nếu như không phải sống ở gần đây, để một người già tự đến đây, luôn cảm thấy không an toàn.
Lỡ như bệnh tật bộc phát thì sẽ không có ai bên người.
"Con trai bà lần này đến đây bàn chuyện công tác." Bà lão thở dài một hơi: "Lúc bà còn trẻ sống ở đây mấy năm, sau lại liền đi theo chồng.
Mấy năm nay luôn muốn quay về xem xem, nhưng mãi không rảnh.
Con trai bà tìm người đi cùng bà, nhưng bà muốn tự mình ra ngoài đi dạo, nào ngờ gặp phải chuyện này.
Lần này thì tốt rồi, con trai bà lại nhắc mãi bà rồi."
Nguyễn Tố cũng không biết có nên an ủi bà không, bèn nói: "Điều này cũng quá làm người khác lo lắng rồi.
Trong nhà con cũng có người già, con có thể hiểu được tâm tình của con trai bà, khẳng định vô cùng sốt ruột! Bà có điện thoại không, nhanh gọi cho trai bà đi."
Bà lão chần chờ một chút: "Con trai bà nói có hẹn ăn cơm với người ta, như vậy không phải làm chậm trễ nó sao?"
Tài xế taxi thong thả nói: "Bữa cơm này đâu có quan trọng bằng mẹ mình a."
"Đợi tới bệnh viện bà lại gọi điện thoại cho nó." Bà lão lại ưu sầu: "Hôm nay bà không nên ra ngoài."
Tài xế taxi còn có việc phải làm, đưa hai người đến cửa bệnh viện, lúc này liền chuẩn bị đi.
Trước khi đi, ông còn để lại phương thức liên lạc cho Nguyễn Tố, lén lút nói: "Cô gái, bà lão này tôi yên tâm rồi, nhưng người nhà bà ấy nói không chừng khó đối phó, muốn lừa cô.
Thật sự xảy ra chuyện, cô gọi điện thoại cho tôi, tôi đến làm chứng cho cô, chỗ tôi còn có ghi âm nữa."
Nguyễn Tố vội vàng cười gật đầu: "Được, tôi nhớ rồi, cảm ơn chú a!"
Khi bà lão bị đẩy vào chụp phim làm kiểm tra, Nguyễn Tố nhận được điện thoại Mã Văn gọi đến.
Hôm nay là ngày nghỉ của Nguyễn Tố.
Trước kia Mã Văn thi một cái chứng chỉ phải đến đơn vị liên quan lấy, nhưng cô và chồng đang hưởng tuần trăng mật ở hải đảo, căn bản không thể trở về kịp.
Người nhà cô đều có việc, bạn bè cũng đang đi làm, Mã Văn chỉ đành nhờ Nguyễn Tố giúp đỡ chạy một chuyến.
Trong điện thoại Mã Văn nghe nói chuyện Nguyễn Tố trải qua hôm nay, cũng bị dọa sợ, lớn tiếng ồn ào nói: "Không phải chứ, em thật cứu bà lão kia rồi? Tố Tố, em thật sự quá dám làm rồi, mấy năm trước đã có loại tin tức này, rõ ràng cứu người làm việc tốt ngược lại bị lừa bị tống tiền.
Chuyện này đều trách chị, chị không nên nhờ em đi lãnh chứng chỉ giúp, nên để người ta trực tiếp gửi bưu điện cho chị.
Nếu không phải em đi lấy chứng chỉ cho chị, cũng sẽ không trải qua chuyện kia, càng sẽ không gặp chuyện này!"
"Không đâu không đâu, chị yên tâm đi." Nguyễn Tố nói: "Loại tin tức kia cũng mấy năm trước rồi, bây giờ hận không thể năm trăm mét có một cái camera.
Bản thân em cũng nhìn rồi, nơi đó là giao lộ, em nhìn thấy có những mấy cái camera mới đi qua dìu bà.
Hơn nữa người ta ở trên xe cũng nói rồi, chuyện này không liên quan đến em, tài xế cũng giúp em ghi âm rồi."
Cô cũng không ngốc.
Sẽ không vì giúp đỡ người khác mà để phiền toái quấn thân.
Không nắm chắc cô sẽ không làm như vậy.
Kỳ thật trước khi cô đỡ bà lão đứng dậy, bản thân đã trộm ghi âm rồi.
Cô cũng sợ gặp phải chuyện không hay, có điều có đôi lúc không thể bởi vì sợ hãi mà làm như không thấy chuyện như vậy.
Chỉ có thể tận lực bảo vệ bản thân, rồi lại lựa chọn giúp đỡ người khác.
Mã Văn nghe lời này của Nguyễn Tố, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt.
Ai, nói thật, bây giờ không phải mọi người lạnh nhạt không thích làm việc tốt, chẳng lẽ không ai có lòng thương, chỉ là sợ gặp phải chuyện nông phu và con rắn a.
Nhưng mà vừa rồi chị cũng quá kích động rồi, em làm việc đều có chừng mực mà."
* * *
Còn may kết quả kiểm tra ra, bà lão chỉ bị thương ở eo.
Vấn đề không lớn, chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày là đỡ, không cần ở lại bệnh viện.
Sắc trời cũng không còn sớm nữa, Nguyễn Tố muốn đưa bà về, nhưng bà lão thở ngắn than dài: "Bà gọi điện thoại cho con trai rồi, nó lập tức tới ngay.
Chờ chút nữa nó trả tiền thuốc men cho con, đương nhiên vẫn phải cảm ơn con, phải để con trai bà mời con ăn bữa cơm mới được."
Nguyễn Tố cười: "Con đoán bà và con trai bà đều không có khẩu vị, ăn cơm liền thôi đi vậy.
Bà không cần luôn miệng nói cảm ơn, thật ra cũng là chuyện nhỏ không tốn sức gì."
"Người cứu người có thể nói là chuyện nhỏ không tốn sức, người được cứu như bà không thể nói như vậy." Bà lão hiền từ vỗ vỗ tay cô: "Nào, cô gái, đưa số điện thoại con cho bà.
Bà nghĩ kỹ rồi, đợi bà về quê rồi, bà gởi đặc sản quê chúng ta cho con, con biết Dương Phương không?"
"Đương nhiên nghe qua, là một thành phố rất có tiếng ở phương Nam.
Con biết, bà là người Dương Phương sao?"
"Đúng vậy, điểm tâm Dương Phương chúng ta rất nổi tiếng.
Cô gái, nói chuyện với con nửa ngày rồi, còn chưa biết con tên gì."
"Nguyễn Tố, Nguyễn là.."
"Nguyễn của Nguyễn Linh Ngọc phải không?"
"Ha ha ha đúng vậy, chính là chữ Nguyễn đó, Tố chính là chữ Tố trong chay mặn."
"Tên hay, hẳn là Tố trong mộc mạc, Tố trong trắng thuần."
"Như nhau." Nguyễn Tố cười nhẹ: "Bà thì sao?"
"Ở Dương Phương, đều gọi bà là bà Tấn.
Tấn là họ của chồng bà, Tấn trong thăng tấn, họ thật của bà là họ Lưu."
Nguyễn Tố hiểu ra: "Bà Lưu."
Bà Lưu hài lòng: "Cứ gọi vậy đi."
Ở nhà, trên dưới đều gọi bà là lão phu nhân, ở bên ngoài, người khác cũng gọi bà là Tấn lão phu nhân, chỉ sợ thời gian lâu dài, bà cũng không nhớ chính mình họ Lưu nữa.
Đột nhiên có một người gọi bà là bà Lưu, bà thật sự rất vui vẻ.
Một già một trẻ ngồi trên hành lang bệnh viện nói chuyện, vô cùng hợp ý.
* * *
Kỳ thật trong lòng Nguyễn Mạn còn nghĩ đến việc đụng người kia, vừa lo lắng sốt ruột vừa tự mình trang điểm.
Sau khi cô ta gọi cho Bạch Đào mới biết, bữa tiệc hôm nay vốn dĩ là để thư ký Tưởng đi cùng với Lâm Hướng Đông, nhưng trước khi đi thư ký Tưởng có sắp xếp khác.
Thân thể Bạch Đào cũng không thoải mái, lúc này Lâm Hướng Đông mới tìm cô ta tham dự bữa tiệc.
Trước đây Lâm Hướng Đông có tiệc, cũng đều đưa Nguyễn Mạn theo.
Bắt đầu từ năm nay, số lần mới giảm bớt, chung quy anh cũng có thư ký rồi, những trường hợp cần phải uống rượu, anh ta không làm sao đưa Nguyễn Mạn theo được.
Nguyễn Mạn biết, có lẽ Lâm Hướng Đông thật sự quá bận, bận đến không có thời gian cùng cô ta có quá nhiều cơ hội chung sống.
Có lẽ giữa bọn họ cũng đến thời kỳ chán ngán nhau.
Nếu như là cô ta của kiếp trước, cô ta nhất định không chịu cái kiểu uất ức bị người ta đối xử lúc nóng lúc lạnh này.
Nhưng sau khi trải qua một kiếp sống thảm như vậy, cô ta thật sự không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.
Cô ta và Lâm Hướng Đông có cơ sở tình cảm rất sâu đậm.
Trong hồi ức của cô ta, Lâm Hướng Đông là bên thắng lớn nhất, lui một bước mà nói, coi như, coi như Lâm Hướng Đông không một lòng với cô ta, lại có cái gì không thể lý giải đây? Người đàn ông có tiền không phải đều là như vậy sao?
Lâm Hướng Đông như vậy, cô ta lại tìm người đàn ông khác, chẳng lẽ sẽ tốt hơn so với Lâm Hướng Đông sao?
Ôm suy nghĩ như vậy, cô ta cảm thấy, chỉ cần chiếm được vị trí quan trọng nhất trong lòng anh ta là được rồi.
Bữa tiệc hôm nay cũng là một cơ hội, cô ta có thể nhân cơ hội kéo gần cảm tình với anh.
Để anh ta vui vẻ, cô ta cố tình thay kiểu váy mà anh thích cô mặc nhất, trang điểm bản thân thật xinh đẹp.
Quả nhiên, khi anh ta đến đón cô, cô ta rõ ràng nhìn thấy ôn nhu trong mắt anh ta.
Nguyễn Mạn đoán không sai, bây giờ Lâm Hướng Đông tuy là không nghi ngờ tính tình thật sự của cô ta, nhưng cũng không nghĩ muốn chia tay.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là thời gian ở bên nhau quá lâu, có sơ sở tình cảm sâu đậm.
Anh ta quen rồi trong cuộc sống của anh có cô ta, ít nhất hiện tại cô ta khiến cho người khác hoài nghi trùng trùng nhưng không chạm đến giới hạn của anh ta.
Vì vậy, anh ta nhiều nhất cũng chỉ lạnh nhạt với cô ta một chút, về cái khác, anh ta tạm thời chưa nghĩ tới..