Hoàn toàn sợ choáng váng!
Hạ Hải Dụ vừa nghĩ tới mấy chữ “Thích Đường Húc Nghiêu” kia, liền nhịn không được cả người phát run. . .
“. . . . . . Tôi đi toilet!” Chợt đứng lên, không để ý tới ánh mắt vạn phần nghi ngờ của ba tên thư kí kia, chạy trối chết.
Trong toilet cho nhân viên cuối tầng lầu, mùi chanh thơm nhàn nhạt bốn phía trong không khí, vòi nước cảm ứng vàng kim phun ra dòng nước mát lịm, Hạ Hải Dụ chợt cúi đầu, dùng nước lạnh rửa mặt, dập tắt sự khô nóng trên hai má.
Điên rồi, thật sự điên rồi!
Mấy thư kí kia cũng chỉ thuận miệng nói một chút thôi, sao cô lại tưởng thật chứ? !
Sao cô có thể thích Đường Húc Nghiêu chứ? !
Phong lưu, tự đại, cao ngạo, không ai bì nổi!
Người kém cỏi như vậy, cô còn lâu mới thích!
Sở dĩ ngây người đến tận trưa, nhất định là do chuyện đó, con gái đặc biệt để ý tới lần đầu tiên của mình, anh chẳng qua là người đàn ông đầu tiên của cô mà thôi, tuyệt đối tuyệt đối không có ý nghĩa khác!
Tối hôm qua cứ xem như bị con chó lớn cắn là được!
A a a a a, không được suy nghĩ nữa!
Hai tay lại vốc nước lạnh, dùng sức dội lên mặt.
Hạ Hải Dụ núp trong toilet cố gắng khôi phục suy nghĩ của mình, bình tĩnh thật lâu, thật lâu.
◎◎◎
Phòng làm việc tổng giám đốc.
Thiệu Hành hí mắt nhìn thằng bạn tốt ngồi đối diện kia, càng nhìn càng nghiền ngẫm, cái tên Đường Húc Nghiêu này trời sinh tốt số là Đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn chỉ đi dọc theo một tuyến đường thẳng “Chính thái —— thiếu niên xinh đẹp —— nam chủ ngôn tình”, trong có tư cách, ngoài có sắc đẹp, phần mềm ổ cứng cũng qua cửa, theo lý thuyết dựa vào trình độ quen biết giữa bọn họ, anh đã sớm miễn dịch với người này, nhưng hôm nay vừa nhìn, không ngờ lại có phát hiện cực kì mới!
“Nghiêu. . . . . . Cậu đột phá cửa ải kia rồi phải không?” Giọng nói có chút bát quái, còn hơi mang hàm ý chân chó, đàn ông mà, luôn sẽ có chút phương diện hư vinh kia!
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, không lên tiếng, chẳng qua là cho anh một cái ánh mắt “Cậu rất rảnh rỗi”.
Thiệu Hành căn bản đã hiểu, cái vẻ mặt vừa rồi, tuyệt đối có mùi “Nhất mạt hồng diễm thanh lũng thượng, đầy mặt hoa đào cười gió xuân”, không phải cả đêm …thì là cái gì!
“Khụ. . . . . . Nghiêu, mặc dù đây là chuyện đáng mừng, nhưng cậu ngàn vạn lần đừng có quá đắc ý, tối nay là đại thọ bảy mươi của Đường lão gia tử, Thần Dật cũng trở lại từ Châu Âu, toàn bộ trong ngoài Đường gia đều đến trình diện, sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm cậu đấy, nên thu lại một chút. . . . . . Cậu hiểu chứ? !”
Sau khi cười giỡn, trong giọng nói của Thiệu Hành bắt đầu lộ ra sự nghiêm túc, chỗ ngồi Thiếu chủ Đường gia, mặc dù không phải là Đường Húc Nghiêu, nhưng qua thời gian dài, vẫn luôn là người sau kế tục.
Đường Húc Nghiêu mỉm cười, “Chỉ cần bọn họ có bản lãnh đó, mình thì không có vấn đề gì!”
Đột nhiên cảm giác có chút khát nước, ngón tay thon dài đè nút điện thoại bàn gọi đường dây riêng, “Cà phê!”
Không tới chốc lát, thư kí số ba mang một chén mocha đi vào, “Tổng giám đốc, xin chậm dùng.”
Đường Húc Nghiêu thấy buồn cười, vừa rồi hắn gọi là khóa số 4, cô gái nhỏ kia dám trốn không gặp anh, thật là. . . . . . To gan lớn mật đây!
Con mắt phượng hoa đào khẽ híp, tính toán một chủ ý xấu xa. . . . .