Tổng Giám Đốc , Tôi Sai Rồi !

Chương 67

"Đây là vé phim Đạo Manh tiểu Q ?!" Hạ Hải Dụ không dám tin, hỏi.

Thần Dật gật đầu một cái, đáy mắt thoáng qua một tia thương tiếc, "Anh biết rõ em đã lâu cũng không dám xem lại bộ phim này, hôm nay vừa đúng lúc gặp được, chúng ta cùng đi chứ?"

Cảm động.

Nhưng là, cùng anh đi xem phim, thật sự thích hợp sao, thời gian đã trễ thế này.

"Sợ anh bắt nạt em ?"

"Dĩ nhiên không phải, anh chưa bao giờ bắt nạp em." khuôn mặt Hạ Hải Dụ nhỏ nhắn ửng đỏ, đôi tay bất an nắm chặt một góc vé xem phim .

Thần Dật khẽ cười, qua kéo tay cô, lại không trực tiếp nắm tay cô, anh chỉ khẽ nắm thật chặt một góc khác của vé xem phim, "Đi thôi, chín giờ bắt đầu, bây giờ chúng ta đi tới là vừa kịp."

Hạ Hải Dụ cúi đầu, lần nữa đem tiền xu trong tay thả lại túi xách, được rồi, phải đi xem Đạo Manh tiểu Q!

Bởi vì đây không phải là phim mới, cho nên người trong rạp chiếu phim cũng không nhiều, thế nhưng bộ phim quá cảm động, người xem không khỏi rung động, ở hàng ghế trước, cô gái tựa trên đầu vai của bạn trai khóc bù lu bù loa.

Trong lòng Hạ Hải Dụ cũng đau lòng, kìm lòng không được rơi lệ, nhưng chỉ là cô dùng khăn giấy che mặt mình, khóc có chút đè nén.

Trong ánh sáng lờ mờ, biểu tình Thần Dật không thể nhận ra, chỉ có cặp mắt xanh đen kia vẫn như cũ trong suốt như bầu trời xanh, khẽ liếc mắt, anh phát hiện cô đang chuyên chú xem, khóe miệng, hơi động, nhưng lại mang theo một tia khổ sở.

Sau hơn một trăm phút, rạp chiếu phim hạ màn xuống, nhưng Hạ Hải Dụ thật lâu vẫn không động.

Đợi cô phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện thì ra lúc này trong rạp chiếu phim đã trống không, ngẩng đầu nhìn hướng Thần Dật bên cạnh, bỗng nhiên ngượng ngùng.

"Á. Người khác đều đi rồi, tại sao không gọi em?"

"Anh nghĩ em cần một chút thời gian một mình hiểu được, nên không gọi." Thanh âm của anh trước sau như một luôn là dịu dàng.

Hạ Hải Dụ khẽ cắn môi dưới, chân thành nói, "Cám ơn anh, Thần Dật, hiện tại em cảm giác tốt hơn nhiều. Chúng ta đi thôi!"

Nói xong, cô đứng lên, lại không biết thế nào, dưới chân bỗng dưng lảo đảo, thân thể nghiêng một cái, liền hướng đất mạnh mẽ ngã xuống.

"Cẩn thận!" tay mắt Thần Dật lanh lẹ, vững vàng đỡ cô.

Một đôi tay ấm áp vòng thật chặt quanh hông cô.

Hạ Hải Dụ lúng túng mở mắt ra, lấy lại bình tĩnh, dưới ánh sáng tối tăm, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Không có bất kỳ nguyên do, xuyên thấu qua con ngươi trong sáng này, cô lại chợt nghĩ tới một đôi mắt đào hoa khác.

Không hề báo động trước, tim đập rộn ràng, trong lòng một cỗ bất an mơ hồ nổi lên.

Bình Luận (0)
Comment