Chạy mau, chạy mau, nhất định phải chạy thoát!
Thật ra Hạ Hải Dụ cũng không biết mình đang sợ cái gì, chỉ là bản năng muốn chạy trốn, nghĩ tới mới vừa ở trên lớp học, ánh mắt nóng như lửa của Đường húc Nghiêu, thì cả người cô không được tự nhiên.
Cái loại ánh mắt đó, giống như là sói xám lớn đói bụng thật lâu bất ngờ phát hiện món ăn ngon là con thỏ trắng bé nhỏ, kiểu như muốn một hớp nuốt trọn!
Thật là tà ác, quá nguy hiểm, quá đáng sợ!
Hạ Hải Dụ hỏa tốc chạy như bay, một mạch chạy về phòng làm việc, đóng cửa, khóa lại.
Hô. . . . . . Rốt cuộc an toàn rồi!
Dựa lưng vào cánh cửa, thở dốc.
Hoàn hảo hoàn hảo, không bị anh ta đuổi theo.
Nhưng là, không đúng nha, tốc độ của anh ta so với cô nhanh hơn, thời điểm ở khúc quanh cô còn thấy anh ta ở phía sau, cách cô không xa, thế nào chỉ chớp mắt đã không thấy bóng anh ta đâu rồi?
Trong lòng sinh nghi, Hạ Hải Dụ lo sợ bất an, đem cửa mở ra một cái khe nhỏ, đầu nhô ra dò xét bên ngoài, ngắm trái, ngắm phải...
"Cô giáo nhỏ, cô đang tìm học sinh là tôi sao? !" Sau lưng, đột lên vang lên tiếng nói trêu chọc.
Ừ?
Hạ Hải Dụ chợt ngoảnh lại, không dám tin, anh ta cư nhiên vào từ cửa sổ!
Trong phòng làm việc vắng vẻ, tiếng cười trầm thấp của anh mơ hồ vang vọng, tuy nhỏ, nhưng thẳng tắp xuyên thấu màng nhĩ của cô, đạt tới đáy lòng.
Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt, thấy tư thái Đường Húc Nghiêu một bộ lười biếng ngồi ở bệ cửa sổ, hai cánh tay đan vào nhau, dáng vẻ ấy giống như là đặc biệt để cho cô xem, anh nhìn cô, giống như mãnh thú trong rừng rậm nhìn con mồi, muốn bao nhiêu tà ác có bấy nhiêu tà ác.
Mặc dù tức giận, nhưng mà không biết nên rống anh ta làm sao, chống lại ánh mắt anh một nháy mắt kia, tim lại còn đập rộn lên.
Hạ Hải Dụ, mi làm cái gì đây, tại sao có thể mặt hồng tim đập, mi phải trấn định, trấn định!
Đường Húc Nghiêu thấy tướng mặt ngây ngô của cô, không nhịn được ý nghĩ trêu chọc cô, lông mi dài nhảy lên, cười nói, "Tại sao không nói chuyện? Qúa kích động khi thấy anh sao?"
"Anh đi chết đi!" Hạ Hải Dụ mạnh mẽ trừng anh ta, cái tên lưu manh này, anh ta mở miệng sẽ không nghiêm chỉnh! Bất kể là ở Trung quốc, hay là đang ở Mĩ, đều là một đức hạnh, đáng chết đáng ghét!
"Đường Húc Nghiêu, tại sao anh ở chỗ này? !"
"Như em thấy, anh đến bổ túc."
Bán tín bán nghi, Hạ Hải Dụ thẳng tắp sống lưng, dũng cảm tiến lên chăm chú nhìn anh, nghiêm mặt nói, "Đường Húc Nghiêu, tôi bất kể đến tột cùng là tại sao anh đi học ở chỗ này, nhưng mà tôi nghĩ phải nói cho anh biết, giữa hai chúng ta đã là quá khứ, over rồi !"
"Quá khứ?" Anh dường như ngẫm nghĩ nhíu mày, "Anh cùng rất nhiều nữ nhân đều từng có đi, không biết quá khứ giữa chúng ta là dạng gì đây, anh giống như có chút quên mất, em có thể nói cho anh biết, được không?"
Hạ Hải Dụ cắn răng, người này, rõ ràng giả bộ ngu!
Tốt, cô cũng giả bộ ngu!
"Anh đã không nhớ rõ, vậy tôi cũng không cần nhắc lại chuyện xưa. Từ nay về sau, chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ giáo viên cùng học sinh! Cô giáo! Hiểu không? Không cần thêm cái chữ nhỏ kia!"
"Nghe rõ chưa? "
"Này! Anh làm gì thế không nói lời nào?"
"Đừng tưởng rằng không lên tiếng có thể ăn vạ, đàm ông sẽ phải đảm đương, dù sao lời của tôi đã hết, mời tuân thủ!"
"Sau cùng, bây giờ đã là thời gian tan lớp, tôi muốn về nhà, bái bai!"
Cô nói một tràng dài, thế nhưng anh lại không có chút phản ứng nào.
Hạ Hải Dụ chẳng muốn phí lời, trợn mắt nhìn Đường Húc Nghiêu một cái, xoay người rời đi. Cũng không biết sao nữa, dưới chân lại lảo đảo một cái, mặc dù người không ngã xuống, nhưng kính mắt gọng đen trên sống mũi mũi lại không khách khí chút nào đụng phải cánh cửa.
"A. . . .mũi của tôi. . ." Thật là đau! Sống mũi giống như gãy!
Lấy tay che mặt, trong đôi mắt của Hạ Hải Dụ nhanh chóng có lệ nóng.
Đường Húc Nghiêu phút chốc nhảy từ trên cửa sổ xuống, "Hạ Hải Dụ, em sao vậy?"
Cô đau đến nói không ra lời.
Đường Húc Nghiêu đưa tay bưng lấy hai gò má cô, nhìn kỹ một chút, cũng may, không có bị thương.
Nhưng anh lại không buông tay xuống được, liếc thật sâu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa nhìn, anh mới phát hiện, anh suy nghĩ muốn cô!
Muốn lông mày cô, muốn dáng vẻ ảo não cau mày của; muốn mũi cô, muốn bộ dạng cô hừ nhẹ mũi; muốn ánh mắt của cô, muốn cô bộ dáng cô thở phì phò trừng mình; muốn cái miệng nhỏ nhắn của cô, muốn bộ dạng cô liến thoắng nói chuyện không ngừng;
Muốn cô, muốn cô, muốn cô. . . . . .
Cho nên cô vừa mới đứng trước mặt anh, lúc cô tức giận bừng bừng nói chuyện, anh mới sẽ nhìn thất thần, nhất thời quên phản ứng.
Bây giờ, anh lại rất tức giận!
"Hạ Hải Dụ, em ăn no rỗi việc hay sao, không cận thị, lại mang mắt kiếng, hơn nữa còn là loại khung lớn như vậy, em không đụng vào người nào hả, ngu ngốc!"
Hạ Hải Dụ bị mắng xối xả, có chút kỳ lạ, thế nào cô lại cảm thấy anh ta hình như đau lòng?
Ngất, làm sao có thể, anh ta không ức hiếp cô cũng không tệ rồi!
Thật ra thì cô cũng không muốn mang cái mắt kiếng lớn thế này, nhưng đeo vào xem ra tương đối thành thục! Giống như là cô đi giày cao gót nàng mặc giày cao gót, vì hình tượng thôi!
Ngã rất đau, lại bị anh mắng như vậy, Hạ Hải Dụ tức đến không được, khốn kiếp, đều là lỗi của anh ta, nếu không phải anh ta không giải thích bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, làm tinh thần cô hoảng hốt như vậy, vừa trẹo chân, vừa đụng mũi!
Đáng giận!
"Đường Húc Nghiêu, anh khốn kiếp!" cô lại mắng anh ta.
Đường Húc Nghiêu bỗng nhiên cười lên, ừ, chính là câu này, anh yêu chết bộ dạng cô cay cú của cô tựa như mèo hoang!
Đáy lòng bị xúc động ở một chỗ nào đó, anh duỗi dài cánh tay một cái, ôm cô vào trong lòng.
"Này, anh làm gì thế? Mau buông tôi ra! Buông tôi ra!" Hạ Hải Dụ cuống quít kêu lên, thân thể giãy dụa giống như ca chạch, ra sức giãy giụa.
Thân thể mềm mại của cô làm hắn đột nhiên xung động, con mắt sắc của Đường Húc Nghiêu chợt chìm chìm, ẩn nhẫn dục niệm.
"Đừng nhúc nhích!" giọng nói của anh trầm thấp.
Cái gì? Gọi cô đừng nhúc nhích? Ngu ngốc mới có thể bất động!
Lần này Hạ Hải Dụ liền dùng tới quả đấm, dùng sức đập vào lồng ngực anh, "Đường Húc Nghiêu, mau buông tôi ra!"
"Bà xã! Cử động, anh cũng không khách khí nữa!" Anh buộc chặt hai cánh tay, ôm hông cô để cho cô áp gần mình hơn.
Hạ Hải Dụ ngẩn ra, cảm thấy bộ vị anh đột nhiên cứng . Anh tà ác quá rồi. . .