Tổng Giám Đốc Và Anh Chàng Mở Khóa

Chương 11

Sáng hôm sau di động Hình Thiên không vang lên như thường ngày, hắn đơn giản là ngủ nướng, lúc thức dậy Lăng Hi Nghiêu đã không còn ở đây, anh lưu lại bữa sáng và chìa khóa xe cho Hình Thiên.

Tuy là cuối tuần nhưng tính chất công việc của hai người hoàn toàn bất đồng. Lăng Hi Nghiêu càng tới cuối năm càng bận rộn, ngay cả cuối tuần cũng phải đến công ty. Hình Thiên nguyên bản không có cuối tuần, nhưng thời gian hắn bận rộn tương đối dàn đều, mọi người cũng sẽ không bởi vì sắp đến tết âm lịch mà càng thường xuyên quên mang chìa khóa, ngày nghỉ linh tinh gì đó đối với hắn ngược lại không bị ảnh hưởng.

Cứ như vậy, hai người một tuần gặp nhau một lần giảm còn hai tuần một lần, hơn nữa Lăng Hi Nghiêu lòng đầy áy náy nói với Hình Thiên, hai tuần sắp tới anh sẽ vô cùng bận rộn, sau đó đi công tác một tuần, về nhà ăn tết một tuần, ít nhất cũng phải một tháng không thể nấu cơm cho Hình Thiên.

Hình Thiên ăn ít đi mấy bát ngược lại không quan trọng, bất quá: “Chỗ đó của anh làm sao đây?”

“Cái này……” Lăng Hi Nghiêu trong lòng nghĩ đến đều là Hình Thiên, ngay cả đại sự của bản thân cũng ném ra sau đầu.

“Hay là để tôi mở ra cho anh.” Hình Thiên đơn giản nói.

Lăng Hi Nghiêu đáp lại không suy nghĩ: “Đang mang lâu đột nhiên tháo xuống tôi sợ không quen.” Anh thật cẩn thận thử thăm dò: “Mấy tuần này…… Chìa khóa có thể trước đưa tôi bảo quản không? Qua năm mới tôi sẽ đưa lại.”

Hình Thiên biểu tình cổ quái: “Anh xác định?”

Lăng Hi Nghiêu biết hắn không muốn, nhanh chóng sửa miệng: “Chìa khóa vẫn là để Tiểu Thiên bảo quản đi, một tháng tôi nghĩ có thể nhịn được, lúc trước cũng không phải chưa từng như vậy.” Anh ám chỉ chuyện mất chìa khóa lần trước.

Hình Thiên bất động thanh sắc nhìn anh một lúc lâu, nhìn đến khi Lăng Hi Nghiêu đáy lòng sợ hãi.

“Cũng được.” Hình Thiên dường như sau khi cân nhắc nhiều lần, rốt cuộc đưa ra quyết định: “Chìa khóa trước hết cho anh giữ, sau tết âm lịch…… nói sau.”

Lăng Hi Nghiêu không rõ sẽ phải nhận hình phạt gì nếu tiếp nhận chìa khóa: “Tôi sẽ cố gắng không dùng.”

Hình Thiên biểu tình tựa tiếu phi tiếu: “Đừng cố nghẹn hỏng đó.”

Thời gian cứ thế trôi đi, Lăng Hi Nghiêu đúng như lời anh nói bận đến tối mày tối mặt, hai người liên lạc ít tới mức đáng thương. Hình Thiên không sợ anh sẽ cầm chìa khóa biến mất, ngược lại hắn rất bình tĩnh chờ đối phương lại đến tìm hắn.

Kết quả quả nhiên không ngoài sở liệu, sau khi kỳ nghỉ tết chấm dứt, Lăng Hi Nghiêu vẻ mặt phong trần mệt mỏi xách lễ vật xuất hiện dưới nhà Hình Thiên, quả thực anh khiến người ta hoài nghi rốt cục anh có từng ghé qua nhà hay không.

Phòng của Hình Thiên so với Lăng Hi Nghiêu nhỏ hơn nhiều, hơn nữa hắn ở một mình cũng lười thu dọn, thành ra nhà cửa lộn xộn, này cũng là một trong những nguyên nhân vì sao cuối tuần hắn thích đến nhà Lăng Hi Nghiêu.

Mới đầu Hình Thiên còn có chút lo lắng, sợ lần đầu tiên Lăng Hi Nghiêu tới chơi nhìn thấy sẽ ghét bỏ, nhưng biểu hiện của đối phương lại là hoàn toàn không ngại, nhà Hình Thiên mặc kệ là loạn thành ổ heo hay ổ chó, chỉ cần có Hình Thiên ở đó, Lăng Hi Nghiêu liền cảm thấy hơn hẳn biệt thự nhà mình trăm ngàn lần rồi.

“Thế nào.” Hình Thiên hỏi chuyện hắn quan tâm nhất: “Chìa khóa dùng tốt không?”

Lăng Hi Nghiêu thanh thanh yết hầu, thấp thỏm mở miệng: “Chúng ta trước hết không nói chuyện này được không? Kỳ thật tôi vốn định quay lại sớm mấy ngày, nhưng trong nhà phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thế nên trì hoãn.”

“Nga?” Hình Thiên thân thiết hỏi: “Nhà Lăng đại ca có chuyện gì vậy?”

“Cha mẹ tôi đối với tôi rất tức giận, tôi không thể không ở lại đợi thêm vài ngày trấn an cảm xúc hai người.”

“Lễ mừng năm mới vốn nên ở nhà, cũng không tính là lâu…… mà bọn họ vì sao lại sinh khí?”

Lăng Hi Nghiêu ánh mắt nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi đã come out.”

Hình Thiên nửa ngày cũng không thấy nói gì, Lăng Hi Nghiêu sợ hắn sẽ nói ra điều khác, nhanh nói tiếp.

“Kỳ thật từ khi còn học trung học tôi đã biết rõ tính hướng của mình, đã nhiều năm như vậy vẫn chưa một lần thẳng thắn, không chỉ vì sợ cha mẹ thất vọng, còn bởi vì tôi chưa tìm được người khiến tôi thẳng thắn đối mặt.”

“Vậy sao bây giờ anh lại nói?” Hình Thiên xen mồm.

“Bởi vì tôi đã tìm thấy.”

Lăng Hi Nghiêu ánh mắt vững vàng dừng lại trên mặt Hình Thiên: “Tiểu Thiên, tôi vốn tưởng rằng một tháng không mở khóa sẽ rất khó khăn, nhưng sau này mới phát hiện, nguyên lai gian nan nhất lại là trong một tháng này không thể gặp cậu.”

“Không có cậu mở khóa cho tôi, tôi thậm chí ngay cả ý muốn mở ra cũng không có.”

“Có lẽ ngay từ đầu đeo khóa không phải vì cậu, nhưng từ nay về sau tôi chỉ muốn cậu là người cởi khóa.”

“Cho nên.” Hình Thiên tinh tế suy từ lời nói của anh: “Đúng một tháng này anh đều chưa đụng đến chiếc chìa khóa kia?”

Lăng Hi Nghiêu lắc đầu, đồng thời hướng tới Hình Thiên vươn ra tay, Hình Thiên chỉ cảm thấy lòng bàn tay chợt lạnh, nhìn lại, trong tay quả nhiên nhiều hơn một chiếc chìa khóa.

“Chìa khóa này vẫn là giao cho cậu bảo quản, nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể vĩnh viễn bảo quản nó.”

Hình Thiên nắm chìa khóa, khóe miệng hơi hơi gợi lên: “Lăng đại ca anh này là có ý gì, phó thác chung thân sao?”

“Tôi có thể có vinh hạnh này sao?”

Lăng Hi Nghiêu giống như cầu hôn, quỳ một gối xuống trước mặt Hình Thiên: “Tiểu Thiên, tôi có thể theo đuổi cậu không?”

Hình Thiên nhịn không được muốn cười: “Tôi là thẳng.”

“Lần đầu tiên cậu nhìn thấy tôi bộ dạng kia còn từng mắng tôi là biến thái, nhưng sau đó cậu vẫn tiếp nhận.”

“Thật sự như thế.” Hình Thiên nhếch miệng cười: “Không chỉ như thế, anh còn biến tôi thành biến thái luôn.”

“Cho nên tôi muốn phụ trách với cậu.” Lăng Hi Nghiêu thuận lý thành chương.

Lúc này Hình Thiên triệt để cười thành tiếng, Lăng Hi Nghiêu thấy hắn như thế, trong lòng như đặt được tảng đá lớn xuống.

“Tiểu Thiên, tôi thích cậu.” Anh rốt cuộc có thể đem những điều dấu kỹ dưới đáy lòng nói ra: “Bắt đầu từ thời khắc cậu mở khóa cho tôi.”

“Mở khóa cửa nhà anh?”

“Không.” Lăng Hi Nghiêu đỏ mặt, nhìn thoáng qua phía dưới, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Anh đứng lên.” Hình Thiên nói với anh: “Cởi quần.”

Lăng Hi Nghiêu vạn lần không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, khuôn mặt nguyên bản đang phiếm hồng càng đỏ hơn, ngoan ngoãn nghe theo.

Hình Thiên giơ chìa khóa trong tay lên, Lăng Hi Nghiêu phản ứng đầu tiên chính là nhắm mắt lại, nhưng bị Hình Thiên ngăn cản.

“Mở mắt ra, nhìn tôi.”

Trước mặt Lăng Hi Nghiêu, Hình Thiên cắm chìa khóa vào ổ, trái phải chuyển động một chút, khóa vẫn không nhúc nhích.

“Đây là……” Lăng Hi Nghiêu trong lòng tràn ngập hoang mang.

“Tôi đã nói rồi, này chỉ là chìa khóa giả thôi, mà kia lại là một ổ khóa khác, sao có thể mở được chứ?” Hình Thiên rút chìa khóa ra, thuận tay ném ra đằng sau.

“Sao lại như vậy, kia……” Vậy lúc trước Hình Thiên mở khóa cho anh như thế nào?

“Kỳ thật tôi chỉ muốn nhìn thấy biểu hiện sốt ruột khi Lăng đại ca phát hiện ra chìa khóa không thể dùng thôi.” Hình Thiên sờ sờ chiếc nhẫn bên tay trái một chút: “Chỉ là không nghĩ tới anh cư nhiên thật sự cả tháng không mở khóa.”

Lăng Hi Nghiêu cũng chú ý tới biến hóa của chiếc nhẫn kia: “Tiểu Thiên, nhẫn của cậu……”

“Đây là sư phụ truyền lại cho tôi, trước kia ông đeo ở ngón út, ngón tay tôi so với ông gầy hơn, cho nên chỉ có thể đeo ở ngón áp út.”

Hình Thiên vừa nói vừa dễ dàng mở khóa giúp Hình Thiên.

“Đây là vũ khí bí mật của sư môn tôi, chỉ có hai người biết, một là sư phụ tôi, còn lại chính là tôi.” Hắn nâng mắt: “Hiện tại lại thêm một người nữa.”

Lăng Hi Nghiêu suy tư một lát, mừng rỡ như điên: “Câu nói cho tôi biết bí mật lớn như vậy, có phải chứng tỏ cậu đã chấp nhận tôi, đúng không?”

“A, cái này khó nói.” Hình Thiên đĩnh đạc ngồi trở lại: “Biến thái không phải luyện thành trong một hai ngày, thẳng nam cũng không thể bẻ cong trong một ngày, anh nói có đúng không, Lăng đại ca?”

Lăng Hi Nghiêu một chút cũng không bị đả kích: “Thế nhưng tôi tin tưởng chỉ cần cố gắng, vô luận là khóa khó mở cỡ nào, một ngày nào đó vẫn có thể mở ra.”

Hình Thiên không vui nheo mắt: “Anh nói ai là khóa?”

“Là tôi.” Lăng Hi Nghiêu mỉm cười sửa miệng: “Hãy để tôi làm khóa của cậu.”
Bình Luận (0)
Comment