Tống Hồ Nhập Lang Khẩu

Chương 17

“Bổn vương không có sờ loạn, đều sờ chỗ cưng thích a, hắc hắc.” Tà tà cười, bên vành tai mẫn cảm thổi một một hơi nhiệt khí, bàn tay to bận việc không ngừng, đem Kim Cát ngã vào lòng y khóc lóc xin tha thứ.

“A…” Nâng eo thon, hướng bàn tay to không ngừng trừu động thắt lưng, đầu đầy mồ hôi Kim Cát chìm đắm trong dục vọng hét lớn.

“Tiểu Cát Cát, thực hưng phấn a?” Hôn hai má đẫm mồ hôi, Lang Vương vụng trộm nở nụ cười.

Y biết Tiểu Cát Cát của y ngăn không được tình dục dụ hoặc, ai kêu hắn là mị hồ cực phẩm Hỏa Hồ!

“Ta… Ta thật sự không được…” Nháy mắt trùng mình một cái, thân dưới phun ra tinh hoa, dính đầy bàn tay to của Hắc Trạch.

Thở hổn hển, thắt lưng đều bất lực, toàn bộ thân thể đều dựa vào lòng Hắc Trạch, híp hồng mâu, lúc này Kim Cát kiều mị vô cùng.

“Lang Hậu của bổn vương như thế nào lại không được? Coi cái miệng nhỏ nhắn hé ra khép lại, không phải hy vọng bổn vương lâm hạnh sao?” Bàn tay dính ướt nhũ bạch đưa xuống tham nhập tiểu huyệt đỏ hồng, cẩn thận khai mở.

Mị thịt phấn hồng nhanh co rút lại toát ra một cỗ mùi hương thơm động lòng người, Hắc Trạch nhắm mắt hít sâu, lang căn lập tức dài ra một thốn, nhảy lên không ngừng.

Hắc Trạch trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Hồ tộc mị hương thật sự là lợi hại, bất quá chỉ nghe qua thôi sẽ không hình dung hết được!

“Ngươi như thế nào nổi sắc quá độ như vậy? Làm thiếu một lần sẽ chết sao!” Sau huyệt hư không làm cho hắn mở mắt, xương sống thắt lưng vô lực, hắn nhịn không được liếc Hắc Trạch một cái.

“Cưng không thích bổn vương đối với cưng nổi sắc sao? Thân thể của cưng xem ra thực thích a, mỗi lần đều phối hợp bổn vương, làm bổn vương yêu cực!”

Y chen vào giữa hai chân hắn, kéo hai chân thon dài quấn quanh thắt lưng y. Tóc đen rơi trên người Kim Cát nhột nhạt khó tả, gắt gao vòng tay ôm chặt hắn.

“Hảo nóng, tránh ra…” Bỉu môi, Kim Cát tròn mắt nhìn cự vật dưới thân.

“Tiểu đệ đệ này không quá nghe lời bổn vương, ngươi bảo bổn vương giáo huấn nó như thế nào?” Ngửi mị hương mê người như một tiếng trống làm tinh thần Hắc Trạch hăng hái thêm, đâm đến chỗ sâu nhất bên trong, liền không hề nhúc nhích.

“Oa… Đâm chết ta …” Oa oa quát to một tiếng, Kim Cát hai chân lại gắt gao xiết thắt lưng Hắc Trạch.

Cự vật nóng hổi ở sâu bên trong, quy đầu đâm ngay điểm mẫn cảm, Kim Cát hai mắt trắng dã, không có khí lực để tức giận.

“Thích tiểu đệ đệ của bổn vương không?” Chậm rãi rút ra, cố ý không cho hắn thỏa mãn, Hắc Trạch híp hai mắt, liếm vành tai hắn.

“Hỉ… Thích…” Thanh âm mang theo khóc nức nở, nhưng không có thật sự khóc, khàn khàn cổ họng, không ngừng thở phì phò.

Đâm sâu nữa đi, đâm càng sâu hắn càng thích…

“Yêu tiểu đệ đệ của bổn vương không?” Lang Vương thanh âm phá lệ gợi cảm.

Ấm áp ẩm ướt tiểu huyệt làm cho y bừng bừng phấn chấn, nhưng Kim Cát vừa đáng yêu lại kiều mỵ, y nhịn không được muốn khi dễ hắn, cắn răng do dự mãi, cuối cùng hạ quyết tâm rút ra cự vật.

“Yêu, yêu a, mau cho ta!” Thét chói tai, tiểu huyệt một trận kịch liệt co rút lại, kỳ vọng lang căn lại lần nữa tiến vào.

“Đến, cưng không phải muốn xem sau lưng cưng có cái gì sao? Bổn vương chỉ cho cưng xem!”

Bàn tay to vung lên xuất hiện một tầng hắc mang, hiện ra thủy kính, hoa văn cổ xưa xinh đẹp viền chung quanh, làm nổi bật thủy kính quang chói loá mắt.

“Kính… Gương…” Gian nan quay đầu lại nhìn sau lưng mình, Kim Cát ngây dại.

Kẻ có làn da ngọc phấn hồng, đôi mắt Hỏa Hồng to tròn, môi đỏ mọng tiên diễm ướt át, quyến rũ nằm ở dưới thân Lang Vương là hắn sao?

“Tiểu Cát Cát của ta, rất đẹp phải không?” Ôm lấy hắn để trước thủy kính, tinh tế miêu tả hình dáng động lòng người của hắn.

“Xinh đẹp… Xinh đẹp cực…” Lăng lăng nhìn mình trong kính, hắn nhìn đến ngây dại.

Nguyên lai hắn cũng có thể đẹp như vậy…

Kim Hồ đại ca cao cao tại thượng cũng ko so được với hắn, ôn nhu Ngân Hồ nhị tỷ lại càng kém cỏi, hắn là độc nhất vô nhị Hỏa Hồ!

“Thấy rõ ràng, đây chính là Lang Vương cả đời chỉ một lần chích văn đồ đằng (vẽ biểu tượng vật tổ), chỉ có Lang Hậu mới xứng có được, ta hiện tại tặng nó cho cưng, tiểu hồ ly thân ái của ta.” Nói xong, hôn hôn bả vai bóng loáng của hắn.

Xoay qua nhìn thấy Ngân Hồ Đồ Án trên lưng, Kim Cát hốc mắt đỏ hồng, trong lòng ấm áp, cái mũi nhỏ lại ê ẩm.

Nguyên lai, Hắc Trạch đem vật trọng yếu như vậy cho hắn, có thể bảo hắn không cảm động sao?

“Thật là đẹp mắt!” Kinh thán tán dương Ngân Lang chói loá mắt, hắn hận không thể tự mình sờ.

“Lang Hậu của ta, cưng đã thật yêu bổn vương?” Nâng lên cằm hắn, hôn lên miệng hắn, nháy mắt đoạt đi hô hấp.

“Ngô…” Chữ ‘yêu’ lần thứ hai còn chưa nói ra đến miệng.

“Lang Hậu của ta, cưng không được nghĩ tới người khác, hiện tại cưng chỉ cần hảo hảo thỏa mãn bổn vương, trong đầu chỉ được nghĩ đến bổn vương.” Lần nữa tham nhập tiểu huyệt nóng bỏng, Hắc Trạch thỏa mãn thở ra một hơi dài.

“Trạch, cho ta đi, đều cho ta đi!” Trong mắt, trong lòng đều là thân ảnh Hắc Trạch, hắn hét lớn chủ động nâng lên thắt lưng, ngồi xuống trên người y.

“Tiểu Cát Cát, đem tình cảm trao hết cho bổn vương, bổn vương chỉ cần của tâm của cưng!” Nanh sói cứ vờn quanh khuôn ngực nhỏ đang phập phồng kịch liệt, muốn cắn nhưng lại không nỡ.

“Tâm của ta… Tâm của ta sớm đã không phải của ta nữa rồi…” Bắt lấy hai vai Hắc Trạch, điên cuồng kích thích, tác cầu vô độ.

Ngay lần đầu đầu tiên gặp Lang Vương, tâm hắn đã không còn …

“Tiểu Cát Cát, bổn vương thật sự là yêu cưng chết mất!”

Y hét lớn, đem hắn áp đảo ở trên giường, mồ hôi như mưa, xuất hoàn toàn tinh lực, muốn uy tiểu yêu tinh dưới thân ăn thật no, nhưng y tựa hồ không ngờ được, mị hồ thân thể hoàn toàn mở ra, ép y thiếu chút nữa tinh tẫn nhân vong.

Này một đêm rất dài, rất dài…
Bình Luận (0)
Comment