Đột nhiên, hắc quang vụt đến đánh vào Hắc Sâm, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết, Hắc Sâm ôm hạ thân té trên mặt đất, máu chảy đầm đìa.
Hắc Trạch sắc mặt dữ tợn đứng ở cửa, tóc đen thổi tung theo gió như đang bay lượn, đôi mắt vàng bạc bắn ra từng trận hàn khí, hai tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.
“Hắc Sâm, đi chết đi!” Hai đấm một chưởng, hướng Hắc Sâm đánh tới.
“Trạch, hắn khi dễ ta... Ô...” Mắt thấy tình thế bất lợi, yêu hồ lập tức thay đổi sắc mặt, thét chói tai nhào vào lòng Hắc Trạch, không ngừng khóc lớn.
“Ngoan ngoan, không khóc!” Bị Kim Cát bổ nhào vào mình như vậy, y vội vàng thu hồi tay.
Vỗ vỗ sau lưng hắn, mặt Hắc Trạch đen đến không thể đen hơn, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Ca, tha ta một mạng...” Hắc Sâm té trên mặt đất biết đại họa lâm đầu, cố không màng đến thương thế ở hạ thân, vội vàng quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu.
“Biến, đừng bao giờ để bổn vương thấy ngươi! Lần này, ta nể mặt mẫu thân đã khuất tha cho ngươi, lần sau gặp lại, ta sẽ lấy mạng của ngươi!” Âm trầm nghiêm mặt, Hắc Trạch trấn an Kim Cát không ngừng run rẩy, không thèm liếc Hắc Sâm một cái.
“Vâng, vâng...” Sợ y thay đổi chủ ý, Hắc Sâm liếc mắt thấy phần hạ thể kia trên đất, xoay mông, bối rối chạy ra khỏi cửa.
“Cưng không sao chứ?” Kéo hắn ra, Hắc Trạch lo lắng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cẩn thận kiểm tra.
“Không... Ta chỉ sợ hãi, vừa rồi ngươi không có ở đây, hắn chạy vào muốn...” Nước mắt rơi như mưa, yêu hồ vùi đầu vào lòng Hắc Trạch, thấp giọng kể lể, nước mắt ròng ròng.
“Ngoan ngoan, không sao rồi, hắn sẽ không trở lại!” Nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, Hắc Trạch nheo mắt lại.
“Ân... Có ngươi bên cạnh, ta an tâm hơn nhiều...” Vòng vo đảo mắt, yêu hồ thu lại nước mắt, làm vẻ mặt đáng yêu nũng nịu.
“Yên tâm, có bổn vương ở đây, không ai dám khi dễ cưng!” Tay Hắc Trạch ngừng lại một chút.
“Trạch, chúng ta lúc nào mới thành thân?” Yêu hồ lại có tính toán mới, hai con mắt xoay tròn.
Kỳ thật thân thể này cũng không tệ, mà công phu trên giường của Hắc Trạch rất cao, nếu thật sự trở thành Lang Hậu, không những tùy thời hấp thụ pháp lực của y, còn hưởng thụ khoái lạc nữa.
Được những hai chuyện tốt, sao lại không làm?!
“Nhanh thôi, bổn vương ngày mai sẽ đi gặp Hồ Vương cầu thân.” Ánh mắt Hắc Trạch nhìn chỗ khác.
“Trạch, thật sự ta muốn sớm gả cho ngươi...” Yêu hồ vươn đầu lưỡi, liếm liếm ngực Hắc Trạch, để lại một đường ẩm ướt.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất vẫn là khôi phục pháp lực của mình, sớm ngày quay về Hồ tộc đoạt lại địa vị tộc trưởng!
“Ân... Bổn vương cũng muốn sớm ngày lấy cưng...” Kêu lên một tiếng đau khó chịu, nhịn không được hấp dẫn, bàn tay to sờ soạng cái mông tròn.
“Trạch... Cho ta... Cho ta...”
Yêu hồ cười duyên, giương đôi mắt màu tử hồng
(tím đỏ) nhìn Hắc Trạch, tay nhỏ bé chủ động tiếp cận rồi di chuyển, cởi thắt lưng và y phục của y.
“...”
Đầu một trận choáng váng hoa mắt, phảng phất như bị hút vào hai con ngươi tử hồng, hai mắt Hắc Trạch chuyển thành màu xám, điên cuồng nhào tới yêu hồ.
Mạnh bạo tách hai chân hắn ra, lang căn to lớn bật ra cắm sâu vào tiểu huyệt.
“Đúng vậy... Cứ như vậy, tiến vào đi, đem hết thảy đều cho ta!” Yêu hồ cười lớn, giơ cao hai chân, quấn lấy bên hông Hắc Trạch, ra sức lắc mông.
“A...” Hắc Trạch hét lớn một tiếng, thô lỗ giữ lấy thắt lưng hắn, xuyên xỏ không ngừng.
“Ô...” Không biết vì sao, hạ thân truyền đến một trận tê dại, trên lang căn dường như có gai, cảm giác châm chích làm nội bích ngứa ngáy, trong lòng sinh cảnh giác, hắn lập tức kẹp chặt hai chân.
“Ah...” Cảm thấy hạ thân chặt bất thường, Hắc Trạch nhíu mày.
Hai mắt y vô thần, chỉ là đờ đẫn chuyển động thắt lưng, nhưng lang căn vẫn như cũ kiên cố như bàn thạch, một chút dấu hiệu xuất tinh cũng không có.
“Có thể rồi... Tiết ra đi!” Hai tay gắt gao bấu lưng Hắc Trạch.
Tình dục như cơn sóng vụt qua, vì quá nóng lòng muốn khôi phục pháp lực nên yêu hồ không hưởng thụ ân ái, chỉ muốn nhanh chóng làm Hắc Trạch nhanh tiết ra.
“Không phải cưng muốn sao? Bổn vương cho cưng!” Hắc Trạch không nghe hắn.
Đôi mắt khôi phục lại thần sắc, lấp lánh hữu thần, ngay cả tốc độ xuyên xỏ cũng thong thả dần, không hề có bộ dạng bị mê hoặc...
“Ngươi... Ngươi không trúng Đoạt Hồn Đại Pháp?” Yêu hồ thét chói tai, bị hù dọa đến mặt không còn chút máu.
“Một chút tiểu pháp thuật như vậy có thể làm được gì bổn vương? Tưởng rằng bổn vương không biết lúc ngươi chui vào người Kim Cát sao?”
Kỳ thật, lúc đầu trong sơn động, y sớm đã biết được có sự bất thường, thông qua ‘hộ thân phù’ trên lưng Kim Cát, liền biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc ấy lo lắng nếu như y tùy tiện ra tay sẽ làm Kim Cát bị thương, mới để chuyện này kéo dài tới hôm nay.
Đây cũng là lí do y nhất định không tiết trong cơ thể Kim Cát...
“Ngươi biết tại sao lại...”
Yêu hồ buông hai chân, cố gắng rút lang căn ra, nhưng lại phát hiện chỗ giao hợp như dính chặt lại, kéo như thế nào cũng không ra.
Hắc Trạch phát hiện hắn muốn chạy trốn, lang căn lập tức dài ra, đâm yêu hồ thống khổ, rên rỉ không ngừng.