Tống Hồ Nhập Lang Khẩu

Chương 39

“Hồ ly thối tha đáng chết!” Hắc Sâm thẹn quá hóa giận, vung chưởng đánh xỉu nàng.

“Tiểu Tinh...” Hắn đi tới, muốn đem nàng về, lại bị Hắc Sâm tóm lấy cánh tay, kéo tới.

“Kim Cát, ngươi rốt cuộc là của ta, A ha ha!” Đôi mắt màu xám của Hắc Sâm hóa đỏ, hắn như phát điên, ôm Kim Cát vào lòng, dùng hạ thể trụi lủi cố gắng chà xát đụng chạm thân thể hắn.

“Cút ngay, đồ tàn phế đáng chết, không được đụng ta!” Căm ghét đẩy hắn ra, Kim Cát nhìn Tiểu Tinh té trên mặt đất, tức giận cực kỳ.

“Hảo, ta bây giờ không chạm ngươi, chờ ta ngồi trên Lang Vương vị, ta sẽ tìm một trăm người đến thao ngươi, tiểu tiện nhân!” Một cái tát giáng vào mặt Kim Cát, Hắc Sâm bị chạm đến chỗ đau mặt liền biến sắc.

“Phi... Chỉ bằng ngươi có thể lên làm Lang Vương? Đừng có nằm mơ!” Ôm mặt nóng rát, Kim Cát phun nước miếng khinh bỉ.

“Ta không có nằm mơ, có ngươi, còn sợ Hắc Trạch không trao vị cho ta sao? A ha ha, ngươi không phải muốn gặp Hắc Trạch sao? Chúng ta đi vào từ từ chờ y đến!” Tùy ý lau vết nước miếng trên mặt, Hắc Sâm âm trầm cười, cũng không thèm để ý, đoan chắc rằng hắn sắp có Lang Vương vị dễ như trở bàn tay.

Chuyện này, Kim Cát luống cuống, múc đích của Hắc Sâm là dùng hắn để uy hiếp Hắc Trạch!

Hắc Sâm vứt Tiểu Tinh trên mặt đất, vững vàng ôm hắn vào lòng, âm hiểm cười, đi vào doanh trướng.

Giãy giụa muốn thoát khỏi vòng kìm kẹp, Kim Cát cạ vào đai lưng hắc thạch, đột nhiên nhớ tới cái gì, thừa dịp Hắc Sâm không chú ý, hắn vung tay giật đứt đai lưng.

Tiến vào trướng, hắn không còn khẩn trương như vậy, cũng không gây rối, ít nhất Hắc Trạch hẳn là biết hắn xảy ra chuyện, rất nhanh sẽ đến cứu hắn.

“Tiểu hồ ly, không nên chạy trốn, ngươi có chạy cũng không thoát đâu a!” Thấy hắn bỗng nhiên ngoan ngoãn dễ chịu, Hắc Sâm mơ hồ cảm giác được có chút không thích hợp, mở miệng uy hiếp hắn.

“Ta sẽ không chạy!” Trừng mắt liếc hắn một cái, Kim Cát làm mặt quỷ với hắn.

Hừ, bớt ra vẻ uy phong chút đi, chờ Trạch tới, coi ngươi có bị xử đến đẹp mặt không!

“Ngươi...”

“Bổn vương thấy người muốn chạy chính là ngươi!”

Hắc Sâm cực kỳ hoảng sợ, bị Hắc Trạch hù dọa phá ruột gan, càng gắt gao ôm Kim Cát hơn, ai ngờ Kim Cát sớm có chuẩn bị, cắn lên cánh tay hắn.

“A...” Bi thảm kêu một tiếng, Hắc Sâm không phòng bị liền buông lỏng tay ra.

Trong tích tắc, một luồng sấm đen từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào đầu hắn ──

Hắc Trạch một thân hồng y, tóc đen vĩ ngạn đứng đó lạnh nghiêm mặt, xuất hiện trong phòng, xung quanh hàn quang bức người.

“Trạch, ngươi đã đến rồi!” Khuôn mặt tươi cười như hoa, một cước đá văng Hắc Sâm bị cháy đen, nhào vào lòng Hắc Trạch.

Wow! Thật sự là đẹp trai ngây người... Trạch của hắn lợi hại nhất thế gian!

“Tiểu Cát Cát, cưng cũng học khôn a, biết dùng hộ thân phù báo tin cho bổn vương!” Điểm chóp mũi hắn, vẻ mặt đầy sủng nịch.

Y có thể trực tiếp từ đại sảnh đầy khách quý di chuyển tới đây, Tiểu Cát Cát của y hoàn hảo, không có một chút thương tổn nào.

“Đương nhiên a, ta cũng không phải đứa ngốc, nhưng thật đáng tiếc, ta phi thường thích đai lưng ấy!” Chu chu miệng, hắn vùi mặt vào lồng ngực ấm áp nhõng nhẽo.

“Không cần tiếc, bổn vương cho cưng cái khác là được.”

Hắc mang vừa lóe, đai lưng hắc thạch lại xuất hiện bên hông Kim Cát, tản ra quang mang thần bí, Kim Cát yêu thích vui vẻ sờ sờ.

“Tiểu Cát Cát, hôm nay cưng thật xinh đẹp!” Hắc Trạch trong mắt tràn đầy tán thưởng.

Đại hồng hỉ phục cầu kì khoác lên thân thể thon gầy của Kim Cát, không hề thấy rườm rà rối mắt, ngược lại còn tôn lên đôi mắt đỏ long lanh, đai lưng hắc thạch bên hông thay kiểu khác, thả xuống vài mảnh ngọc hình giọt nước, va chạm vang lên tiếng đinh đông.

“Ngươi cũng thật tuấn mỹ a, Trạch.” Cười hì hì, nhón chân lưu lại vết hôn trên mặt Hắc Trạch.

“Giờ mới biết bổn vương rất tuấn mỹ sao? Nghĩ đến trước kia..” Nghe hắn tán dương, nhịn không được ý muốn khoe khoang.

“Nghĩ đến trước kia thế nào?” Đôi mắt hồng mị hoặc hẳn lên.

Cảm giác chua xót dâng trào, hắn biết sắc lang trước đây nhất định sống cuộc sống đầy những đêm xuân!

“Không có gì, không có gì, cưng phải nhớ kĩ cưng là Lang Hậu của bổn vương, trong mắt bổn vương chỉ có một mình cưng thôi!” Mồ hôi lạnh ứa ra, Hắc Trạch nặn ra một nụ cười.

“Như vậy thì được... Trạch, ngươi tính xử trí hắn thế nào?” Chỉ chỉ Hắc Sâm hôn mê bất tỉnh trên đất.

Mặc dù, hắn hận không thể ăn thịt, uống máu Hắc Sâm, nhưng dù sao đại phôi đản này cũng là tiểu đệ của Trạch.

“Nếu hắn thích làm Lang Vương như vậy, bổn vương sẽ cho hắn làm Lang Vương...” Hắc Trạch lạnh lùng cười, giẫm lên người Hắc Sâm như không có việc gì.

Lời còn chưa dứt, Kim Cát nắm ống tay áo y, vội vã kêu lên: “Cái gì? Hắn ghê tởm như vậy, ngươi lại để hắn làm Lang Vương?!”

“Để bổn vương nói hết đã, thân thể hắn đã vô dụng rồi, bổn vương muốn cho hồn phách hắn làm Lang Vương thủ lĩnh chi mộ! Mộ phần của Lang tộc có phong ấn trấn thủ, chỉ cần đi vào vĩnh viễn đừng mong có đường ra!” Nhướng mi cười, tùy tiện bắn phép vào ót hắn.

Tiện tay làm phép hóa thân thể của Hắc Sâm thành một luồng khói đen, bay khỏi trướng.

“A... Hắn chết rồi!” Ngượng ngùng le lưỡi, làm mặt quỷ với hồn phách Hắc Sâm.

Trừng phạt như vậy không có gì không đúng, ít nhất Hắc Sâm không bao giờ đến đây quấy rối nữa, hơn nữa Trạch không phải là người lúc nào cũng hạ thủ lưu tình!

“Tốt rồi, không còn sớm nữa, cưng cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta bái đường thành thân đi!” Bàn tay to giơ ra, ôm ngang người hắn, đi nhanh ra ngoài.

“Chậm... Chậm đã, bỏ ta xuống, ta tự đi!” Đỏ mặt, hắn kéo vạt áo Hắc Trạch, giãy giụa không ngừng.

Mắc cỡ chết người a, hôm nay nhất định có cha mẹ, đại ca cùng nhị tỷ tham dự, hắn thế này không còn mặt mũi nhìn bọn họ nữa a?!
Bình Luận (0)
Comment