Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

Chương 156

Tôi là một người hay thức đêm sống ở khu đô thị thưa thớt. Tôi thường cảm thấy buồn chán vì không ngủ được trong nhiều giờ. Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho đi bộ và suy nghĩ.

Tôi làm như vậy bốn năm liền, đi một mình vào ban đêm và chưa một lần cảm thấy sợ hãi. Tôi đi đâu cũng cười nói với mọi người, ngay cả với những kẻ bắt cóc và buôn lậu ma túy, họ đều vui vẻ chào tôi. Nhưng mọi thứ sắp thay đổi chỉ trong vài phút của một buổi tối.

Đó là vào thứ Tư, khoảng từ một đến hai giờ sáng khi tôi đang đi bộ gần một công viên cách căn hộ của tôi khá xa. Đó là một đêm yên tĩnh trong tuần, rất ít xe cộ và hầu như không có ai đi bộ. Công viên, đường xá trống rỗng.

Tôi rẽ xuống một con phố nhỏ để quay về nhưng rồi tôi thấy anh ta. Ở phía cuối con phố đối diện tôi là hình bóng của một người đàn ông đang nhảy múa. Đó là một điệu nhảy kỳ lạ, như điệu valse, nhưng anh ta nhảy mỗi ô với một sải chân dài kỳ quặc. Anh ấy đang khiêu vũ và đi thẳng về phía tôi.

Tin rằng anh ta đang say, tôi bước sát vào lề đường để anh ta đi qua. Anh ấy càng đến gần, tôi càng nhận ra anh ấy múa một cách duyên dáng như thế nào. Anh ta cao lêu nghêu và mặc một bộ đồ cũ. Anh ấy lại gần hơn, cho đến khi tôi có thể nhìn ra khuôn mặt của anh ấy. Đôi mắt anh ta mở to một hoang dại, đầu hơi ngửa ra sau, nhìn lên bầu trời. Miệng anh ta trông như một hình vẽ về một nhân vật hoạt hình với điệu cười đau đớn. Trông thấy ánh mắt và nụ cười của hắn, tôi quyết định đứng sát vào tường cho hắn đi qua.

Tôi bước băng qua hắn. Khi tôi đến cuối đường, tôi dừng lại rồi quay đầu lại liếc nhìn ... Hắn ngừng khiêu vũ và đi đứng bằng một chân trên đường. Hắn quay hướng về phía đối diện với tôi nhưng đầu vẫn nhìn lên bầu trời, nụ cười vẫn nở trên môi.

Tôi bắt đầu thấy sợ hắn. Tôi vừa bước lùi lại, vừa để mắt đến hắn. Hắn ta không di chuyển. Khi tôi chỉ còn vài dãy nhà là về đến nơi, tôi quay lưng lại để quan sát vỉa hè trước mặt. Đường phố hoàn toàn trống rỗng. Vẫn chưa hết lo lắng, tôi quay lại thì thấy hắn đã biến mất. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cho đến khi tôi ngoảnh lại và lại nhìn thấy hắn lần nữa. Hắn ta đứng ở một khoảng cách rất gần, mặt đối mặt.

Tôi định rút bình xịt hơi cay hoặc điện thoại di động hay bất cứ thứ gì, nhưng tôi đã không làm thế. Tôi chỉ đứng đó, hoàn toàn đông cứng người khi hắn đang mỉm cười nhìn tôi.

Ban đầu tôi định thốt lên câu giận dữ "Mày muốn gì ?!" . Nhưng lại nói ra là một tiếng thút thít: "Gì đấy trời ...?"

Hắn nghe thấy nhưng hắn không phản ứng gì cả. Chỉ đứng đó và mỉm cười.

Và sau đó, hắn đầu lại, rất chậm rãi, và bắt đầu "nhảy đi". Hắn đi xa đến mức gần như mất bóng rồi hắn ngừng lại. Và rồi tôi nhận ra điều gì đó. Hắn không di chuyển đi nữa, cũng không nhảy múa. Tôi kinh hãi nhìn hình thấy thân hình hắn từ xa cao lớn đến mức nào. Hắn đột nhiên quay đầu lại và chạy lại về phía tôi.
Tôi bỏ chạy.

Tôi chạy về phía xe cộ thưa thớt. Sau đó, tôi nhìn quay lại đằng sau, hắn đã biến mất. Trên đoạn đường về nhà, tôi cứ liếc qua vai, tin rằng hắn vẫn đang theo dõi mình, nhưng hắn đã biến mất mãi mãi.

ĐÂY LÀ CHUYỆN CÓ THẬT.


Bình Luận (0)
Comment