Bọn họ vừa mới bước vào ngự thư phòng, nữ quan trong cung Thái hậu đã đuổi theo tới, hỏi Hoàng đế muốn ban thưởng như thế nào. Trong mâm có hai chuỗi ngọc như ý, nếu y muốn vị nào làm Hoàng hậu thì ban cho long phượng trình tường; muốn vị nào làm quý phi thì ban cho lưu hoa kết tử.
Dung Dận hơi trầm ngâm, nói: “Trong cung chẳng có ngọc gì hay ho, không xứng với hai vị nữ tử thanh tú. Đổi lại ban cho họ mười đấu minh châu đi.”
Ban cho mười đấu minh châu là muốn ám chỉ, mang ý khước từ. Nữ quan kia thấy nảy sinh biến cố lớn, sợ đến biến sắc, lật đật chạy về Nghiễm Từ Cung bẩm báo. Nàng vừa lui xuống, Dung Dận lập tức cho gọi quan tham chính hầu mực tới, bảo nghĩ cách truyền đạt ý chỉ xuống các bộ, thay quyền của Vân Hàng Chi ở trung quân, ban cho quốc ấn tướng quân. Y vội vã cho đòi chưởng điện ở Đông Cung, dặn dò mấy câu rồi bắt lấy cánh tay của Hoằng nắm thật chặt, hạ thấp giọng vội vàng dặn dò: “Ngươi đi nhanh! Dẫn người phong tỏa triều đình, chớ để ai truyền tin tức ra ngoài, đồng thời thắt chặt thêm binh lính ở chín cửa, phái người quan sát thật kỹ hành động của Vân Thị, nếu Vân An Bình cho người đưa tin đến Nguyên Giang, lập tức chờ bên ngoài thành mười dặm, tiêu diệt người đưa tin, nhanh lên!”
Đây chính là muốn cắt đứt con đường truyền tin của Vân Thị, để cho bọn họ không kịp thương lượng đối sách, chỉ có thể biết điều mà tiếp chỉ. Hoằng biết đây là đây là chuyện trọng đại, lập tức kiểm kê lại ngự tiền ảnh vệ, bố trí theo thứ tự, rồi sau đó điều binh trong phủ Đô Úy, thắt chặt trong ngoài, phòng thủ chín cửa hoàng thành. Hắn phản ứng nhanh nhạy, chạy đua với thời gian, cả người ra đầy mồ hôi lạnh bôn ba khắp nơi, rốt cuộc cũng kịp thời ngăn chặn trước khi Vân Thị nhận được thánh chỉ, canh giữ cả cấm cung lẫn hoàng thành chặt chẽ tới mức gió thổi không lọt. Chuyện đột nhiên xảy ra, hắn vội vã điều động tất cả ngự tiền ảnh vệ, hiện giờ bên cạnh hoàng đế không có ai bảo vệ, trong lòng hắn lo âu, vừa dứt ra đã vội vàng chạy về ngự thư phòng.
Hắn đi đường tắt, từ rừng rậm thông hành dành cho cung nhân đi thẳng một đường rất nhanh, từ xa xa nhìn thấy mái hiên của Lan Đài Cung mới bước chậm lại. Hắn một lòng bận bịu điều binh sắp xếp, đến lúc này mới rỗi rảnh từ từ suy nghĩ lại chuyện này.
Sự vui sướng này, như đường như mật, chầm chậm lan tỏa tự trong đáy lòng, ngọt ngào đến mức rung động lòng người.
Đến giờ phút này, nếu hắn vẫn còn chưa chịu hiểu rõ tâm ý của bệ hạ thì cũng quá… phụ lòng của bệ hạ rồi.
Suốt mười mấy năm qua ở trong cung, ngọc như ý dùng để ám chỉ ràng buộc lương duyên, bệ hạ cũng chỉ ban cho một người duy nhất.
Khóe môi của Hoằng khẽ nhếch lên.
Thật sự… có chút hạnh phúc.
Hắn mang trong lòng tình cảm lẫn e sợ không nói nên lời, càng đến gần ngự thư phòng, bước chân của hắn càng chậm lại. Hạnh phúc chân thật đang ở ngay trước mắt, người dũng cảm nhất cũng chỉ là kẻ yếu đuối nhất. Hắn bước từng bước một đến gần hạnh phúc của mình hơn, trong lòng ngập tràn hồi hộp lo sợ, lặng yên không một tiếng động bước vào thư phòng.
Dung Dận vừa truyền mấy đạo mật chỉ cho tâm phúc ở trong quân, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng con ấn cho Vân Hàng Chi. Đại doanh trung quân là đao binh tâm phúc của đế vương, cấm cung nếu có biến thì sẽ trông cậy vào bọn họ lao tới cứu giá đầu tiên. Định trước vị trí tướng quân này, lẽ ra đây là chỗ dành cho người y tuyệt đối tín nhiệm đảm đương, y vất vả ngược xuôi cản trở là vì vài năm nữa định sẽ cho Hoằng ngồi lên vị trí đó. Kết quả là hiện giờ y đổi ý muốn từ hôn, lại phải ổn định Vân Thị, đành để lộ ra, cho Vân Hàng Chi nắm binh quyền trung quân để tỏ thành ý. Ánh mắt y từ trước đến nay luôn nhìn việc lâu dài, chuyện nắm trong tay thì tất đã vạch ra đường đi nước bước. Nhưng còn việc thiên tử từ hôn, ở trong cung là việc vô lý lạ đời, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, trong lúc vội vàng y đành hỗn loạn đối phó, trước mắt chỉ biết hành động qua loa lấy lệ, tương lai như thế nào thì chính y cũng còn thấy mờ mịt.
Đang lúc đau đầu nghĩ ngợi, đột nhiên y thấy Hoằng lặng lẽ đi vào, lập tức cười mỉm chi hỏi: “Xong xuôi rồi chứ?”
Hoằng “Vâng” một tiếng nho nhỏ, rũ thấp mi mắt, đi đến trước mặt Hoàng đế. Đã nửa năm rồi hắn không được gặp bệ hạ, hiện giờ tim đập như trống chầu, tư tình khó nén, bất thình lình cảm thấy tiếng lòng thôi thúc, nắm chặt bả vai Hoàng đế hôn lên môi y. Khi đôi môi của hai người còn cách nhau một chút, hắn bỗng hoảng sợ, khẽ lướt qua gò má của Dung Dận, cuối cùng cúi đầu hôn lên cổ áo của Hoàng đế.
Nơi cổ áo được hôn kia có chút nhồn nhột. Xuyên vào tận tim gan xương tủy.
Dung Dận bị y chọc ghẹo đến mức muốn nổ tung, hận không thể lột quần áo của Hoằng ngay tại chỗ. Thế nhưng chẳng may bọn họ lại đang ở trong ngự thư phòng, là nơi bận rộn nhiều người đến kẻ đi nhất trong cung. Y một tay vuốt ve cổ áo, một tay rịn mồ hôi lăm lăm nắm chặt tay Hoằng, trên mặt hai người không lộ ra biểu cảm gì, trong bóng tối bàn tay khẽ dùng sức, mười ngón tay đan xen, quấn quít mãnh liệt. Thật lâu sau, Hoằng thấp giọng nói: “Đi… Đến Nhất Độc đình.”
Nhất Độc đình được xây ở giữa hồ lớn, có một chiếc cầu dài nối thẳng ra giữa hồ, xưa nay không có một bóng người lẫn bóng chim, mỗi lúc Dung Dận muốn thanh tịnh đều sẽ đi đến nơi này. Y bảo cung nhân theo hầu chờ ở ven hồ, cùng Hoằng một trước một sau đi qua cây cầu dài chật hẹp vào trong Nhất Độc đình. Bên trong đình có một cái bàn và một băng ghế, Dung Dận tựa vào bàn đá ngồi xuống, Hoằng lập tức vịn lấy cánh tay Dung Dận nửa quỳ gối, trước tiên ngượng ngùng quay ra sau nhìn một cái, thấy cung nhân theo hầu tuy nhiều nhưng chẳng có ai nhìn vào trong này, hắn tức khắc dùng cả cơ thể để che chắn, nhào vào trong lồng ngực của Dung Dận. Cả người hắn run rẩy, cọ cọ một hồi rồi lại ngưỡng mặt lên, muốn Hoàng đế hôn hắn. Dung Dận tham lam nóng bỏng cúi xuống, ôm hắn thật chặt vào trong lòng mình, hai người dính sát vào nhau, trái tim đang đập kịch liệt như chạm vào cơ thể đối phương, tựa như hờn giận mà cũng tựa như thắm thiết. Hoằng thở dốc ôm chặt cổ Dung Dận, ngây dại hỏi: “Bệ hạ, sẽ không lập Hoàng hậu sao?”
Dung Dận ngậm lấy trái tai của Hoằng mà nhấm nháp, khẽ đáp: “Không lập. Tương lai cũng sẽ không.”
Hai người đối mặt nhau trong khoảnh khắc, Hoằng lại hỏi: “Là vì ta sao?”
Dung Dận đáp: “Là vì chính bản thân ta. Cơ thể và cảm xúc không thể nào tách rời ra được.”
Hoằng không đoán trước được câu trả lời sẽ là như vậy, bất thình lình ngẩn ngơ. Lời này của bệ hạ thế nhưng lại ẩn giấu tình ý quá sâu nặng, lý do không lập hậu so với việc chỉ đơn thuần là vì yêu hắn thì còn khiến lòng người rung động hơn. Hắn suy nghĩ cẩn thận một hồi, cảm thấy tình cảm trong hắn cũng y hệt như vậy, cổ họng bỗng nghẹn ngào nức nở tựa như chú hổ con cần được bảo vệ, hắn ôm Dung Dận thật chặt, bám lấy áo của y không chịu thả ra, vụng về nói: “Ta —— Ta —— Ta không muốn nhường bệ hạ cho người khác.”
Dung Dận đáp: “Ta biết.”
Hắn được voi đòi tiên, tiếp tục nói: “Ta không muốn rời xa bệ hạ ——”
Dung Dận đáp: “Được.”
“Ta không muốn buổi tối lại bị người khác chặn ở bên ngoài.”
Dung Dận đáp: “Lần trước là do ta sơ sót, sau này sẽ không như thế nữa.”
“Ta muốn cùng bệ hạ rời cung đến ba phường vui chơi.”
Yêu cầu này có chút độ khó nhất định. Dung Dận suy nghĩ một lát rồi đáp: “Phải chờ có cơ hội. Đến tuần săn bắn mùa thu chúng ta sẽ cùng đi.”
Hoằng phấn chấn, lại chui vào trong lồng ngực Hoàng đế làm loạn, ngước đầu để lộ gương mặt si mê, gặm nhấm trái cổ của Dung Dận. Hắn âu yếm một hồi chưa thỏa mãn, cảm thấy tình cảm của bệ hạ thật sự rất đáng tin cậy, hắn lùi ra sau một khoảng ngắn, nhịn không được muốn thử hỏi vấn đề mà bao lâu nay hắn vẫn luôn quan tâm nhất, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Dung Dận, hỏi: “Bệ hạ, Hoằng là ai?”
Những lời này có nghĩa rằng hắn vẫn luôn cho mình là thế thân của người khác. Dung Dận luống cuống, không ngờ rằng hắn sẽ có suy nghĩ như vậy, vội vàng nói: “Hoằng chính là ngươi. Chỉ có lần đầu tiên là không phải… Còn từ đó về sau thì luôn là ngươi.”
Lần đầu tiên là ai, chuyện này cũng không tiện để giải thích. Dung Dận vắt óc, nửa thật nửa giả nói: “Ta khi đó đã mơ một giấc mộng dài, trong mộng có một người tên là Hoằng. Đến khi tỉnh lại thì ta đã nhìn thấy ngươi, còn mộng thì quên sạch.”
Hoằng tạm hài lòng, nằm trong lòng Dung Dận cả buổi không lên tiếng. Dung Dận ôm chặt lấy hắn, ngón tay thăm dò từ ống tay áo lần vào bên trong nắm lấy cổ tay, trịnh trọng nói: “Làm Hoàng đế, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không để cho ngươi phải chịu điều oan ức. Ngươi phải tin ta.”
Hoằng gật đầu, đáp: “Ta tin.”
Hắn suy nghĩ một lát, nắm chặt lấy bàn tay Hoàng đế, nói: “Chớ dỗ ngọt ta. Đừng lừa gạt ta. Cũng đừng giấu giếm ta.”
Dung Dận đáp: “Được. Cứ quyết định như vậy đi.”
Nói xong y cúi đầu, vành tai chạm tóc mai, hai người quấn quít lấy nhau không rời.
Bọn họ cùng nhau ngồi trong đình chờ đến khi mặt trời lặn mới tay trong tay trở về Noãn Ninh điện. Cơm nước, rửa mặt xong xuôi, chờ cung nhân trong tẩm điện lui ra, Hoằng lập tức lăn lên trên người Dung Dận, cởi áo quần y ra hỗn loạn sờ soạng trên ngực Hoàng đế. Hắn đã phải chờ rất lâu mới đợi được đến thời khắc mà bệ hạ chỉ thuộc về mình hắn, hiện giờ gấp gáp đến mức khóe mắt ửng đỏ, nắm tay Dung Dận kéo lui đằng sau lưng mình, muốn y cũng vuốt ve hắn. Dung Dận ôm hắn thật chặt, vừa khó khăn kiềm nén dục vọng vừa miễn cưỡng vùng ra, nói: “Bây giờ không được… Vẫn còn việc phải làm.”
Y vừa nói xong, lập tức kéo chăn lên bọc Hoằng lại, kẹp ở bên cạnh không cho động đậy. Hoằng mất hứng, hỏi: “Việc gì?”
Dung Dận đáp: “Là chuyện Thái tử. Việc ta từ hôn dù sao cũng phải có một lý do xác đáng, nên gọi Thái tử ra mặt đỡ lời một chút.”
Hoằng buồn bực nói: “Ta chống đỡ được. Không cần phiền điện hạ che chở.”
Dung Dận cười, đáp: “Ngươi làm sao có thể chống đỡ được? Hàm Minh có nhà mẹ, thêm nhà bên ngoại, chưa kể một nửa gia tộc cũng ở đằng sau chống lưng cho hắn, còn ngươi ——“
Y nói nửa chừng bỗng dừng lại, nghĩ Hoằng thật sự không có lấy một ai để nương tựa. Đại giáo tập không rành thế sự, cũng mãi chỉ biết khiển trách hắn không có tiền đồ, chẳng để ý đến những chuyện mà hắn đang làm. Hậu vị trống không, Hoằng chính là đối tượng nhận sự đả kích nhiều nhất, tương lai còn không biết sẽ phải gánh chịu biết bao nhiêu chỉ trích và áp lực. Nếu hắn cứ xem mình là người ngoài như vậy, hiện tại thì chưa có gì, nhưng về sau có lẽ sẽ khổ sở đến mức không nói nên lời. Suy nghĩ xong y lập tức nói: “Chỉ với sức lực của một mình ngươi thì không đủ. Khi Thái tử gặp chuyện sẽ có gia tộc ra mặt, ngươi cũng phải như vậy. Hai chúng ta ở bên nhau, sau này Thái tử cũng chính là người nhà của ngươi. Những chuyện như thế này cả nhà phải cùng nhau đối mặt. Chờ bọn trẻ lớn thêm chút nữa, ngươi còn phải dạy võ cho chúng nó. Năm đó đại giáo tập dạy ngươi ra sao, ngươi cũng phải dạy lại cho bọn chúng như vậy.”
Hoằng ngẩn ngơ suy nghĩ một lát, ngoan ngoãn ưng thuận. Dung Dận duỗi tay vào trong chăn sờ hắn. Hoằng yên tĩnh một hồi, nhịn không được lại ôm lấy cánh tay y, khó chịu cọ tới cọ lui, cắn lên bả vai y để lại vô số dấu răng.
Đến đêm khuya, ở Đông Cung quả nhiên ồn ào náo nhiệt. Hai vị hoàng tử từ nhỏ được nuôi nấng ở nhà ngoại, tình cảm sâu đậm, trở về cung vẫn muốn được ở cùng nhau. Hôm nay Vân Uyển vào cung thỉnh an, có người lén nói với hai vị hoàng tử rằng nếu về sau Hoàng hậu mới có con trai, tính mạng của bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Hoàng tử nhỏ tức thì khóc lớn, Thái tử lớn tuổi hơn, hiểu được những lời này nếu có người cả gan truyền đạt, đồng nghĩa đằng sau nhất định là do phụ hoàng bày mưu tính kế. Không lập hậu là chuyện tốt đối với hắn, Thái tử lập tức lấy lông gà làm lệnh tiễn, ầm ĩ xách kiếm ra muốn tự vẫn tạ tội. Tin tức truyền đến Noãn Ninh điện, Dung Dận vội vàng chạy đến dỗ dành, trong phút chốc sự việc khiến cho toàn bộ hoàng cung kinh sợ. Sang ngày hôm sau, tin tức Thánh thượng vì Thái tử mà từ hôn đã truyền đi khắp cả triều đình.
Biến cố lần này đã đánh một đòn thật mạnh khiến cho Vân An Bình hoàn toàn không đoán ra. Uyển Nương ở thâm cung không truyền ra tin tức gì, ở một đầu khác thì Vân Hàng Chi lại được đề bạt lên làm tướng quân, ý chỉ đã thông báo đến các bộ. Hai cha con Vân Thị không biết nên làm gì, cân nhắc thiệt hơn xong đành quyết định gọi Vân Hàng Chi về tiếp chỉ. Dung Dận chờ đến lúc gạo nấu thành cơm mới thả lỏng phòng vệ trong cung, tin tức của Vân Uyển bấy giờ mới truyền ra ngoài được. Nhưng bản thân nàng cũng chưa hiểu được có gì bất thường, Vân An Bình đành dặn nàng ở trong cung quan sát thêm một thời gian nữa.
Dung Dận một tay hủy bỏ hôn ước, một tay lại đền bù tròn vẹn tỏ rõ thành ý, khiến cho Vân Thị bó tay không biết ra chiêu thế nào. Vân An Bình không đoán ra được rốt cuộc Hoàng đế đang muốn làm cái gì, chỉ đành phải án binh bất động quan sát tình hình, đồng thời đến nhà mẹ Thái tử và chỗ của Thái hậu dò la tin tức. Tiếc rằng lúc này hậu cung trống rỗng, đế vương nếu có sủng ái phi tần thì mới có thể tìm người để thăm dò được tâm tư của đế vương. Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào vị nhất đẳng ngự tiền ảnh vệ kia, Vân Hàng Chi lòng như lửa đốt chạy đến Vô Hách Điện muốn gặp mặt Hoằng.
Hoằng và Hoàng đế đang lúc tình nồng, một giây cũng không muốn rời xa nhau, được tin lòng hoàn toàn không muốn, lần lữa kéo dài thời gian thêm vài ngày, đến khi thừa dịp bệ hạ có triều lệ mới rời cung gặp Vân Hàng Chi một lần. Hai người hẹn nhau ở một hội quán vắng vẻ, vừa gặp mặt Vân Hàng Chi đã vào thẳng vấn đề, bắt lấy ống tay áo của Hoằng nói: “Tiểu ca hiện giờ dù thế nào đi nữa cũng phải cứu ta.”
Hoằng đáp: “Ngươi đã nắm giữ đại ấn, đứng ở vị trí tướng quân của đất nước, đây là chuyện tốt, vì sao lại bảo ta cứu ngươi?”
Vân Hàng Chi cực kỳ oan ức, nói: “Chuyện này thì có gì tốt? Đây chính là đang đặt ta trên ngọn lửa mà nướng! Ngươi thử nhìn lại tất cả các đại tướng quân trong triều, để được tấn phong thì có ai mà không liều mình hết hai ba chục năm, lập chiến công to lớn mới được hưởng quang vinh? Ta ngay cả lễ sắc phong còn không có! Hai chúng ta lúc còn ở đại doanh trung quân đã được nhiều tướng lãnh hứa hẹn sẽ hết lòng dìu dắt trong tương lai, rốt cuộc thì ta lúc ấy miệng nói cám ơn, vừa quay đầu lại đã trở thành cấp trên của người ta, đây không phải là muốn làm cho bọn họ mất mặt hay sao? Ngươi nói xem cái chức định quốc tướng quân này ta có làm nổi hay không? Hiện tại đừng nói là đi Nhạn Bắc nhậm chức, ta ngay cả cửa nhà còn không dám bước ra! Không biết đây là đang cất nhắc đề bạt ta hay một lòng muốn giết chết ta nữa?”
Hoằng nghe xong cũng biết hắn khó xử, lập tức khuyên lơn: “Bệ hạ cũng chỉ có ý tốt, chẳng qua là trong lúc vội vàng chưa suy xét kỹ. Ngươi trước cứ an tâm nhận đại ấn, sau này rồi hẵng xem xét.”
Vân Hàng Chi tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức bám lấy hắn nói: “Chính là những lời này! Ngươi nếu hiểu thánh ý, vậy hãy cho ta chút tin tức chính xác đi, chuyện này rốt cuộc là ra làm sao? Chị ta là người hiền thục, trong nhà luôn luôn đối đãi như quốc mẫu, đang tốt lành vậy tại sao đột nhiên lại xảy ra biến cố? Bây giờ nàng ở trong cung tiến thoái lưỡng nan, ta lại bị trùm lên cái đầu nhỏ một chiếc mũ lớn, ngươi nếu biết điều gì xin hãy nói ra, cứu lấy ta một lần.”
Hoằng có chút mất tự nhiên, xã giao đáp qua loa lấy lệ: “Thái tử còn nhỏ, bệ hạ không thể không quan tâm.”
Vân Hàng Chi gấp gáp đến mức giậm chân, cả giận nói: “Chớ đem những lời như vậy ra để lừa gạt ta! Sắc lập hậu vị có quan hệ đến quốc gia xã tắc, bệ hạ đột nhiên trở mặt, chắc chắn là có chuyện hệ trọng. Bao nhiêu gia tộc cũng đang chờ sắc phong Hoàng hậu xong sẽ đến lượt tấn phong nữ quan thừa ân, gia tộc ta không thể thừa ân thì chuyện của bọn họ còn phải kéo tới khi nào? Rốt cuộc là Uyển Nương mạo phạm thiên nhan hay là bệ hạ bỗng dưng phòng bị Vân Thị, ngươi biết những gì xin hãy nói cho ta nghe một chút.”
Hoằng cực kỳ khó xử, rũ mi mắt đáp: “Không phải chuyện đại sự gì cả, ngươi đừng lo lắng.”
Vân Hàng Chi vừa nhìn đã biết là Hoằng nắm rõ nội tình. Hai người quen nhau đã lâu, từ sớm hắn đã hiểu rõ tính tình của Hoằng, biết nói xa nói gần, uy hiếp dụ dỗ cũng vô ích, lập tức kéo băng ghế đến trước mặt hắn, mặt mày khẩn thiết nói: “Hậu cung có quan hệ mật thiết với hạnh phúc và lợi ích của gia tộc, bên cạnh bệ hạ phải có một phi tử được sủng ái thì triều đình mới có lợi. Hậu cung không thể không có người, lỡ như xảy ra chuyện gì, mọi người sẽ hỗn loạn hệt như con ruồi mất đầu. Không thể đoán được thánh ý sẽ dễ dàng khiến người người bất an, nếu mấy đại thế gia đoàn kết lại với nhau sẽ làm bệ hạ khó bề khống chế. Ngươi phải hiểu rõ nội tình, dù chỉ tiết lộ vài chữ, thay mọi người dò xét thành ý để tránh hiểu lầm cũng là tận trung với bệ hạ rồi.”
Hắn vừa nói vừa quan sát thần sắc của Hoằng, khéo léo nhắc nhở Hoằng về thân phận của hắn ở trong cung. Lời này thể hiện sự quan tâm sâu sắc, khiến cho trong lòng Hoằng bỗng dưng dao động, chợt ý thức được nếu trong cung không có hậu phi, chuyện truyền đạt thánh ý, chức trách trần tình lại ý kiến của thần tử với bên trên đều sẽ do hắn đảm đương, nếu không thì căn cơ của bệ hạ sẽ bất ổn. Vừa suy nghĩ xong, hắn lập tức nghiêm mặt đáp: “Rốt cuộc là tại vì sao, không được thánh dụ thì ta không dám nói, ta chỉ có thể đứng giữa hòa giải, thay mặt truyền đạt.”
Vân Hàng Chi ngẩn người, nói: “Chuyện này ta không tự làm chủ được. Phải hỏi người nhà trước cái đã.”
Hoằng gật đầu đáp: “Ta biết bệ hạ mặc dù từ hôn, nhưng đối với Vân Thị vẫn luôn cậy nhờ, nếu không cũng sẽ không ra sức đền bù như vậy. Định quốc tướng quân là vị trí như thế nào, trong lòng ngươi chắc chắn phải hiểu rõ nhất. Trong nhà muốn gì, ngươi đừng ngại cứ nói với ta, nếu có cơ hội ta sẽ giúp ngươi thăm dò chút ý tứ của bệ hạ.”
Vân Hàng Chi nghe hắn nói chắc mẩm như vậy, ngược lại run sợ hết cả buổi, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Ngươi có chắc chắn không vậy?”
Hoằng nhàn nhạt đáp: “Trừ ta ra, trong cung cũng không có ai hầu hạ gần bên cạnh ngự tiền, ngươi không muốn tin cũng phải tin.”
Lời này là thật lòng. Vân Hàng Chi gật đầu đồng ý, hai người rỗi rảnh ngồi tán gẫu thêm một lát, đến thời gian bãi triều, Hoằng lập tức cáo từ trở về cung.
Hắn vào cung bằng cửa hông, vừa mới bước qua bậc cửa đã bị cung nhân ngăn lại, dẫn hắn đến Nghiễm Từ Cung. Hoằng cho là bệ hạ phái người tới gọi hắn, cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đi theo hai vị cung nhân tiến vào Nội Đình. Đợi đến khi cánh cửa phía tây đằng sau lưng đột nhiên khép lại, hai hàng cung nhân ép ở phía sau hắn mới giật mình, phát hiện mình đã không còn đường lui. Bước chân của hắn chần chờ, cung nhân dẫn đầu đột nhiên quay lại cười nói: “Thái hậu tự mình triệu kiến, đây chính là thiên ân đại điển, đại nhân không nên cô phụ thánh ân.”
Trong lòng Hoằng run lên, thấy cung nhân và nữ quan của Nội Đình đã bao vây lấy hắn, không kiềm nén được bỗng dưng thấy sợ hãi. Quy củ ở Nội Đình hắn đã từng được học qua, sau khi được thừa ân, hắn lẽ ra sẽ bị Nội Đình quản thúc. Hiện giời Thái hậu chưởng quản lục viện, truyền chỉ cho đòi hắn, căn bản là không còn con đường nào để chống cự. Hắn nhắm mắt, cùng cung nhân đi vào trong Nghiễm Từ Cung, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy lễ quan mặt mày lạnh nhạt đang hầu hạ bên cạnh Thái hậu. Da đầu hắn ngứa ran, quỳ mọp xuống hành đại lễ, nằm sấp trên mặt đất không dám lên tiếng.
Thái hậu đã hơn năm mươi tuổi, mặt mày phúc hậu, giọng nói biểu đạt sự ôn hòa, đầu tiên quan sát Hoằng một lát rồi nói: “Bộ dạng không hề thay đổi một chút nào.”
Bà tựa như đang nói chuyện phiếm với Vân Uyển theo hầu ở sau lưng, cũng vừa như nói cho Hoằng nghe: “Đây chỉ là chút chuyện hồ đồ mà năm đó Hoàng đế gây ra. Tĩnh Di lo sợ sẽ dẫn đến việc không hay, một lòng muốn nhổ cỏ tận gốc, nhưng mà ai gia lại thấy đứa trẻ này đáng thương, kiên quyết muốn giữ lại. Năm đó chỉ thấy đứa bé này có phúc, bây giờ nhìn lại quả nhiên là đại phúc.”
Vân Uyển lập tức khom người đáp: “Đây chính là lừa gạt ân điển của Thái hậu, kết được một mối thiện duyên.”
Thái hậu “ừ” một tiếng, nói với Hoằng: “Hậu cung trống không, Hoàng đế cũng không muốn phá vỡ quy củ. Ngươi thân là nam nhi, không cần lo chuyện mang thai cho nên cũng đỡ đi chuyện sắc phong phiền phức, do vào cung trước Uyển Nhi cho nên mới được hưởng ân mưa móc, đây âu cũng là một chút tâm ý của Hoàng đế quan tâm đến Uyển Nương. Chuyện này Hoàng đế không nói ra, nhưng trong lòng ngươi phải tự hiểu rõ.”
Hoằng cúi đầu thưa, Thái hậu lại nói: “Ai gia đã lớn tuổi, chuyện trong cung luôn luôn lười quản, để mặc cho Hoàng đế ẩu tả. Nhưng ẩu tả cũng phải có chừng mực. Thánh thượng bận rộn quốc sự, có đôi khi không thể làm việc chu toàn, ngươi hầu hạ ngự tiền không thể không khuyên nhủ y. Hầu hạ Hoàng đế là một việc rất cực khổ, ngươi muốn làm việc lâu dài thì phải cắm rễ dưới chân thật chắc. Hôm nay ngươi dốc lòng vì Hoàng đế bất kể vinh hay nhục, thịnh hay suy, dù cho có oanh liệt thì chắc gì sẽ có thể cậy nhờ được cả đời? Ai gia thương xót ngươi bơ vơ, tìm một cây đại thụ cho ngươi dựa vào, chờ tương lai lúc Uyển Nương lên làm chủ hậu cung, nàng sẽ không quên công lao của ngươi.”
Ý của bà là muốn nói Hoằng nên khuyên Hoàng đế lập hậu. Hoằng cúi đầu không lên tiếng, Thái hậu nhận ra sự ương bướng của hắn, lập tức trở mặt, nghiêm nghị nói: “Thánh quyến tuy nồng, nhưng ngươi cũng nên tự nhìn lại bản thân mình! Không hiểu quy củ, ai gia sẽ tự mình dạy cho ngươi! Lễ quan đâu, dẫn hắn đi, ban thưởng tắm nước thuốc hoa lan, tắm sạch sẽ rồi thì hẵng đến trả lời!”
Bà vừa dứt lời, lễ quan lập tức bước lên phía trước một bước, tỏ ý muốn cung nhân hai bên đến cưỡng chế hắn. Mọi người vừa chạm vào cánh tay của Hoằng đã nghe một tiếng “choang”, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, Hoằng rút bội kiếm đeo bên hông ra, mũi kiếm khẽ run, vẽ ra trước mặt một đường cong tuyệt đẹp, lạnh lùng nói: “Đừng động vào ta.”
Hồi trước bên cạnh ngự giá không có binh khí. Hắn lại luôn mặc sắc phục của ngự tiền ảnh vệ, hàng năm ở trong cung cho nên Thái hậu cũng không đề phòng. Lần này sát ý lộ ra, tất cả mọi người đều sợ tới mức biến sắc, lập tức kéo nhau che chở Thái hậu.
Hoằng bức chúng cung nhân lùi xuống, cầm ngược thanh đoản kiếm, đưa tay lên hông tháo vỏ kiếm ra. Hắn đứng thẳng người, đổi thành cách đan gối quỳ hành lễ của võ giả, nâng thanh kiếm mang sát ý lạnh thấu xương kia tra vào vỏ, kiếm ở ngay trước mắt, huy hiệu hoàng gia ánh vàng rực rỡ trên chuôi kiếm đang lấp lánh trên lòng bàn tay. Hắn nhìn xung quanh một vòng, trầm giọng nói: “Thần là đao binh của thiên tử, là hỏa nhân hộ giá vương triều. Đế vương uy nghi, không thể xâm phạm. Bệ hạ khâm ban cho bội kiếm, đặc xá ngự tiền huyết quang. Nếu có ai dám cả gan mạo phạm đến bề tôi của người, lập tức giết không tha.”
Những lời này ẩn chứa đầy sự uy hiếp, Thái hậu cả đời quyền quý cao sang, làm gì có ai dám chống đối bà như vậy? Tức khắc mặt bà trầm xuống, lớn tiếng cho gọi thị vệ ở bên ngoài vào. Chúng nữ quan cũng sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, không ai dám lên tiếng, đang trong lúc giằng co thì bỗng một cung nhân men theo bờ tường chạy vào, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Thái hậu.
Thái hậu bỗng nhiên giật mình, mặt không khỏi biến sắc. Bà cũng từng một mình nắm quyền, vừa cười nói vừa chế ngự giang sơn, nếu không phải đại sự thì sẽ không để lộ vẻ mặt xúc động đến như vậy. Vân Uyển tùy mặt gửi lời, lập tức lên tiếng giảng hòa, nói: “Hoằng đại nhân nói quá lời. Ban cho tắm nước thuốc hoa lan là lệ cũ trong cung, ý muốn ban thưởng sau khi thừa ân, đại nhân tuy là nam nhi những lễ vẫn không thể bỏ. Nếu đại nhân cảm thấy đắn đo, cứ để Uyển Nhi đến hầu ngài tắm, ngài thấy thế nào?”
Nàng vừa nói, vừa chân thành bước đến trước mặt Hoằng, vừa mỉm cười vừa vươn tay ra muốn đỡ Hoằng đứng dậy.
Hoằng liếc nhìn Thái hậu, thấy mặt bà cực kỳ lạnh lùng, xoay sang nói gì đó với vị cung nhân kia, không nhìn về phía hắn nữa, hắn lập tức nghiêng người, hành đại lễ thêm lần nữa rồi cung cung kính kính theo Vân Uyển cùng nhau lui ra. Phòng tắm được bố trí ở ngay phía sau, cung nhân đã chuẩn bị ổn thỏa từ sớm, trong bồn tắm rải đầy cánh hoa. Nước nóng có màu trắng như sữa, mùi thơm kỳ lạ xông lên nức mũi, do dùng hương liệu quý giá ngâm vào mà thành. Hắn cảm thấy rất tức giận, cũng không thèm cởi quần áo, ùm một cái nhảy vào trong, xối hai cái xem như xong, trên người dính đầy cánh hoa, bước ra thay quần áo rồi bỏ đi.
Hắn vừa ra khỏi phòng tắm, Vân Uyển đã mang theo cung nhân đứng sẵn bên ngoài chờ hắn. Hoằng kiếm chế cơn tức giận trong lòng, mặt mày lạnh lùng len qua người nàng mà đi, Vân Uyển lập tức đứng sau lưng gọi hắn: “Hoằng đại nhân.”
Hoằng dừng lại, quay đầu chờ nàng lên tiếng. Vân Uyển cúi người thi lễ, ngẩng đầu lên định nói gì đó nhưng lại quên mất, chỉ nhìn Hoằng sững sờ.
Sững sốt thật lâu nàng mới thấp giọng nói: “Trong nhà dạy dỗ nghiêm khắc, bậc mẫu nghi thiên hạ nên nên có dáng vẻ và lòng dạ như thế nào, Uyển Nhi vẫn luôn luôn ghi nhớ kỹ, không dám phạm phải sai lầm gì. Nào ngờ ngay trong lần đầu tiên gặp vua đã bị từ hôn, cũng không biết đã hành xử không tốt ở điểm nào, nếu có cơ hội, liệu ngài có thể sắp xếp dùm cho một lần gặp mặt ngự tiền để trần tình? Uyển Nhi không dám tranh giành ân sủng với đại nhân, chẳng qua vinh hay nhục của gia tộc đều đang đè nặng trên vai, không thể không thử cố gắng lấy một lần.”
Thái độ của nàng quá mức khéo léo, nói năng cũng rất có lý lẽ, Hoằng không tìm ra khuyết điểm nhưng trong lòng vẫn thấy cực kỳ cáu kỉnh, hắn không lên tiếng, cũng không quay đầu lại, xoay người bỏ đi.
Hắn nổi giận đùng đùng, vừa ra khỏi Nghiễm Từ Cung đã chạy thẳng tới ngự thư phòng. Người trong Nội Đình thủ đoạn có thừa, lần đầu tiên sau khi thừa ân, hắn đã bị từng người một mượn cớ dạy dỗ quy củ, ác độc trừng trị, khiến hắn bây giờ vừa vào bên trong đã thấy sợ hãi. Lúc ấy còn trẻ chưa hiểu chuyện, bây giờ nhớ lại chỉ thấy bản thân quá ngu dốt quá đần độn! Uổng công tập một thân võ công, lại để mặc cho người khác ức hiếp, chẳng hề phản kháng dù chỉ một chút! Trừ bệ hạ ra, hắn không nên để cho bất kỳ ai động vào!
Hắn cũng không biết là đang tự giận mình hay giận Thái hậu, kiềm chế cơn giận trong bụng, quay về Lan Đài Cung tìm Hoàng đế. Vừa bước lên bậc thềm đã cảm thấy có gì đó bất thường, không khí trong ngự thư phòng căng thẳng nghiêm trang đến lạ, cung nhân theo hầu cũng nơm nớp lo sợ không dám gây nên một tiếng động nhỏ nào, cực kỳ yên tĩnh nặng nề.
Hắn bất tri bất giác mà nín thở, nhẹ nhàng bước vào. Trong phòng có một thiếu niên chừng mười mấy tuổi mặt mày sợ hãi, hai bắp đùi run rẩy đang quỳ trước mặt ngự giá. Thiếu niên hiển nhiên là quỳ đã lâu, áo quần ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái mét. Hoằng ngẩn người, nhận ra đây chính là cháu đích tôn bên nhà mẹ của Thái hậu. Nhà mẹ Thái hậu rất ít đàn ông, ba đời mới có được một đứa cháu trai, xưa nay yêu quý như châu như ngọc, rất hiếm khi để cho ra ngoài. Hắn không tiện lộ mặt, lách người nấp đằng sau bình phong.
Dung Dận vốn đang lạnh lùng, thấy Hoằng đã trở lại thì lập tức thay đổi sang biểu cảm ôn hòa, hòa nhã nói với thiếu niên: “Đứng lên đi, mấy năm không gặp, ngươi đã lớn đến vậy rồi. Trẫm bận rộn quốc sự, khó tránh khỏi sơ sót, ngươi chớ nên khách khí, ngày thường rảnh rỗi thì nhớ ghé đến ngồi một lát.”
Thiếu niên kia bị cho đòi nhập cung gấp, lúc hành đại lễ bái kiến Thánh thượng, dập đầu một cái, Hoàng đế vẫn không gọi hắn đứng dậy, đã quỳ suốt một canh giờ. Sắc mặt đế vương lạnh lùng, bề tôi bình thường cũng còn hoảng sợ huống hồ chi một thiếu niên non trẻ như hắn? Hắn sợ đến mức hồn phi phách tán, mồ hôi chảy ướt lưng quỳ trên mặt đất, cả buổi không dám đáp lời. Dung Dận gọi cung nhân đỡ hắn lui xuống, hòa nhã nói: “Đến chỗ Thái hậu thỉnh an đi. Ngươi vừa vào cung, người sẽ mong lắm.”
Hắn chờ thiếu niên lui xuống, lập tức lên tiếng gọi Hoằng: “Lại đây.”
Hoằng thấy Hoàng đế ức hiếp người khác thay cho hắn, tức giận ngập tràn trong lòng đã sớm hóa thành hư không, nghe bệ hạ gọi, hắn lập tức ngoan ngoãn đi tới, ngồi sát bên cạnh Dung Dận. Dung Dận ôm lấy bả vai hắn, ngửi ngửi trên cổ hắn một chút rồi cười nói: “Đi một chuyến đến cung Thái hậu vẫn không chịu thiệt, còn tắm cho thơm ngát mới trở về.”
Hoằng đỏ mặt đáp: “Ta lỗ mãng, dám ở trong cung chống đối Thái hậu.”
Dung Dận cười “ha ha”, nói: “Ngươi là ngự tiền ảnh vệ, bảo vệ người yêu của đế vương chính là nhiệm vụ của ngươi, không thể nói ngươi lỗ mãng.”
Hoằng cúi thấp đầu không lên tiếng, Dung Dận nhịn không được tiến đến sát mặt hắn, cười nói: “Sinh mệnh nào cũng quan trọng. Ta thích ngươi nhất ở điểm này, tự biết coi trọng bản thân.”
Hoằng được khen, cảm thấy vừa vui vừa xấu hổ, chỉ biết dựa sát vào người Hoàng đế. Dung Dận ra sức ngửi hai cái, nói: “Thơm thơm”.
Hoằng ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp: “Là cho phi tử dùng.”
Câu nói này vốn dĩ rất bình thường, nhưng Dung Dận nghe xong lại hồn phi phách lạc, bất thình lình tâm hồn tựa như say. Y kéo Hoằng vào trong lồng ngực, kề sát tai hắn hỏi: “Cho phi tử dùng, tại sao ngươi lại dùng?”
Lần này đến lượt Hoằng mặt đỏ tía tai, vùi đầu không dám nói một lời. Dung Dận lại hỏi: “Ngươi có phải là phi tử của ta hay không?”
Y hỏi liên tục nhiều lần, Hoằng vẫn không lên tiếng, chỉ chầm chậm co người muốn chạy ra đằng sau. Dung Dận bắt lấy bả vai không để cho hắn chạy thoát, hung hăng hỏi: “Có phải hay không? Có phải hay không?”
Hoằng không chống cự nổi, chỉ đành đáp lại: “Phải.”
Dung Dận nhỏ giọng cười nói: “Là gì của ta?”
Hoằng nhiều lần muốn bỏ chạy nhưng toàn bị Dung Dận chụp lại, ép buộc nhất định phải trả lời. Hắn xấu hổ co người trong lòng Dung Dận, vùi đầu nhỏ giọng đáp: “Là phi tử của bệ hạ.”
Dung Dận nhịn không được bật cười, thấy Hoằng thẹn thùng lúng túng toàn thân đỏ hồng, lập tức bế hắn lên giường hôn lấy hôn để, ôm chặt hắn nói: “Không phải phi tử. Là phu quân của ta.”
Y dừng một chút, lại nói tiếp: “Ta cũng là phu quân của ngươi.”