Tòng Long

Chương 5

Thoáng chốc đã hai mươi ngày trôi qua.

Triều thần dâng tấu có liên quan đến chuyện lũ lụt ở sông Ly Giang ra ra vào vào ngự thư phòng tựa như tuyết rơi. Tất cả các tấu chương chỉ có cùng một nội dung duy nhất là muốn Thánh thượng đại ân đại đức, trước cảnh nước nhà lâm nguy nên vì xã tắc mà suy nghĩ kỹ lưỡng. Nghe quan tham chính hầu mực đọc từng bản tấu chương, trong lòng Dung Dận dần thấy khó chịu.

Y biết rõ đây cũng là quan điểm chính trị đúng đắn. Thiên tai kéo đến, mọi chuyện phức tạp, nghe nhiều người nói không bằng nghe theo một tấu sớ đúng đắn. Nhóm đầu tiên dâng tấu sớ lên đều thuộc dòng dõi quý tộc, gia chủ giàu có, thường ngày đều sống trong nhung lụa, chỉ biết đến lợi ích của gia tộc mình, dựa vào chức quan to mà lộng quyền, ít khi tham dự đến chính sự trong triều. Phải chờ đến nhóm thứ hai, thứ ba mới thấy có nhiều ý kiến giá trị, đáng để dâng lên ngự án.

Đây cũng là lý do tại sao thiên tai vừa xảy ra, y lại lo lắng đến mức này.

Hoàng quyền và những gia tộc có địa vị ngang nhau, thiên hạ lại loạn như cát sa mạc, năng lực chống lại thiên tai vô cùng yếu ớt. Tất cả gia tộc đều phải ưu tiên cân nhắc lợi ích của mình trước, người này đấu đá với người kia gây ra vô vàn tổn hại. Chỉ với một thánh chỉ y ban xuống, vừa ra khỏi hoàng thành đã giản lược bớt mấy phần, đợi đến lúc đưa đến các thành các quận thì đã trở thành một thánh chỉ rỗng tuếch. Trẻ con vừa mới sinh ra đã được dựa theo thứ hạng gia tộc mà phân chia cấp bậc trong xã hội, còn đối với những người chân chính có tài thì đường đi vô cùng chật hẹp.

Không một ai quan tâm đến việc trị quốc, chư thần chỉ biết cầu tề gia. Hàng năm đối với các loại thuế má, tất cả mọi người đều nghĩ có thể nộp thiếu thì cứ nộp thiếu, có thể khất nợ thì cứ xin khất nợ, thế nhưng mỗi khi thiên tai kéo đến thì từng người một lại chăm chăm trông cậy vào y. Nếu không phải năm đó y một phát lật đổ hai nhà Lâm – Đỗ, tịch thu tiền tài của hai thế gia thì đến giờ quốc khố một xu cũng chẳng có. Ngày nay chuyện xảy ra dọc theo bờ sông Ly Giang cũng do các gia tộc trông coi, quyền lực của y không tài nào chen vào được, Kinh Lăng Long Thị mặc kệ chuyện ách tắc ở dòng sông, y cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, chờ đến khi lũ tràn lại luống cuống tổ chức cứu trợ thiên tai.

Xã tắc này cần sự đoàn kết một lòng, cùng nhau phấn đấu, cùng đi một hướng thì mới có thể giàu có ổn định được.

Y muốn tập trung quyền lực hoàng gia, thu phục thiên hạ chúng sinh.

Y đã làm được một vài chuyện, đốc thúc khoa cử, gắn kết kinh tế – chính trị – quân sự, bồi dưỡng nhân tài, hơn nữa còn vững vàng nắm trong tay tài chính của quân đội. Thời gian y tự mình chấp chính vẫn còn quá ngắn ngủi, căn cơ chưa đủ sâu, chút tâm tư này vẫn không thể để lộ ra. Y muốn ngoài mặt bình thản mà từ từ tích trữ bên trong, từng chút từng chút một đánh bật thể chế này, xóa sổ lũ thế gia quyền quý, vì lê dân bá tánh ra sức ổn định đất nước.

Dung Dận lòng không yên, cố nén tức giận, nghe quan tham chính hầu mực đọc từng bản tấu chương, rồi lại xem qua hòm thư tín của tháng này một lần.

Qua giờ Mùi, tiếng kẻng vang lên, chư vị tham chính đồng loạt xin cáo lui.

Đây là quy củ do chính y lập ra. Mọi việc đều phải có làm, có nghỉ, có ngừng.

Hầu y ở ngự thư phòng, suốt ngày phải chịu đựng bầu không khí lạnh lẽo đầy áp lực, vì thế cần phải cho bọn họ đầy đủ thời gian thả lỏng và nghỉ ngơi. Gần vua như gần cọp, toàn quyền sinh sát đều nằm trong tay đế vương, nắm quyền lực càng lớn thì càng phải hành động kỹ lưỡng, có phép tắc, tạo cho người khác cảm giác an toàn. Nếu không lúc nào người bên cạnh cũng lo lắng đề phòng bảo vệ tính mạng, toàn bộ tinh lực đều dồn hết vào việc nhìn xem y đang vui hay giận thì trễ nải chính sự là chuyện không thể tránh khỏi. Y có một thời gian biểu vô cùng chính xác, từng giây từng phút đều có cung nhân kịp thời nhắc nhở, hết sức bảo đảm thời gian làm việc hiệu quả, hiếm khi vi phạm.

Mồng ba mỗi tháng, y sẽ đến Tụ Thủy Các để lấy sách. Hiện tại vẫn còn sớm, y gọi ngự tiền ảnh vệ mang bản ghi chép sinh hoạt thường ngày lên cho y xem.

Từ sau khi cho phép ngự tiền ảnh vệ theo hầu ở ngự thư phòng, y an bài cho bọn họ một việc vô tích sự nhất, đó chính là ghi chép sinh hoạt hàng ngày của đế vương. Mỗi ngày y ở trong ngự thư phòng làm cái gì, gặp gỡ ai, để làm gì, tất cả đều phải ghi chép lại. Bản thân y cũng không cần thứ này, bảo ảnh vệ ghi chép là vì muốn giúp bọn họ nhanh chóng làm quen với chính sự, thuận tiện nhớ luôn tên họ và chức vụ của quan viên trong triều. Mỗi người một ngày nhớ chút ít, đến bây giờ cũng đã ghi nhớ hơn một nửa.

Dung Dận bắt đầu đọc từ trang thứ nhất, sơ lược xem qua một chút. Phần lớn viết cũng không tệ, có người nhìn vào đã biết tính cách cẩn thận, cái gì cũng viết, thậm chí cả biểu cảm, tướng mạo, cách ăn mặc của triều thần cũng viết tuốt. Có người thì năng động hơn, không viết quá chi li, còn tự bổ sung suy nghĩ của bản thân vào. Có người lại rất nhạy cảm với con số, một triều thần đến đã biết người ta cao bao nhiêu, tay dài thế nào, ngay cả số lượng tấu chương hôm nay dâng lên cũng viết rõ. Cũng có người kiến thức sơ sài, chữ viết vụng về xiêu vẹo lại không biết biểu đạt ý nghĩa, có khi còn vẽ một bức tranh nho nhỏ để chú thích khiến cho Dung Dận phải dùng bút đỏ phê vào chê trách một hồi.

Y lại lật sang một trang khác, vừa liếc mắt lập tức giật mình. Chữ viết của người này cũng bình thường thôi, mấu chốt là ở chỗ ghi chép vô cùng lưu loát và có lý lẽ. Chuyện gì vì sao mà trình lên, hôm nay tại sao tấu báo, cuối cùng đã giải quyết như thế nào, tất cả đều viết rất rõ. Càng đáng khen ngợi hơn là những chuyện có liên quan đến nhau đều được hắn ký hiệu bên dưới, hết sức rõ ràng mạch lạc. Ngay cả ngự tiền hầu mực năm đầu tiên vào hầu ai cũng lơ mơ, chưa ai được dạy dỗ qua mà hắn lại có thể đạt đến trình độ này, quả thật đáng khen.

Dung Dận nhẩm lại thời gian, nhớ ra người này chính là ảnh vệ mặc đồ đen hôm nọ, không khỏi cười thầm trong lòng.

Người này văn võ song toàn, hết sức phi phàm. Tương lai lúc rời cung, bất kể là nhập ngũ hay làm quan tham chính thì đều sẽ có tiền đồ rực rỡ, nhiều đất dụng võ.

Nhưng mà tại sao hắn lại mặc áo quần màu đen thế!

Dung Dận suy nghĩ cả buổi vẫn chưa ra, buồn bực gấp sổ lại rồi bãi giá đến Tụ Thủy Các.

Tụ Thủy Các là tàng thư các của hoàng gia, bên trong có rất nhiều sách, đặc biệt là sách quý. Y cảm thấy chỉ để không như vậy thì rất đáng tiếc, nên đã sai người sao chép, in ấn tái bản đưa ra bên ngoài để cho tất cả học trò đều có thể đọc được. Vì thế nơi này thường ngày người đến kẻ đi, có rất nhiều cung nhân hầu hạ, đến mồng ba mỗi tháng thì sẽ cấm cửa, chỉ lưu lại nữ quan hầu y chọn sách.

Dung Dận đi vào Tụ Thủy Các, nữ quan hầu sách mang theo cung nhân đến hành lễ. Người cầm đầu nhìn qua cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, mặt mũi thanh tú sáng láng, đôi mắt to trong veo thấu hiểu sự đời, lúc nhìn người khác có thể hằn in bóng dáng của người ta vào trong đáy mắt. Dung Dận đối mặt với nàng, nhìn thấy trên cổ áo nàng đã tháo đi đường viền màu tím, không khòi nhìn nàng nhiều thêm chút nữa.

Nữ quan hầu sách rũ hàng lông mi dài, cúi người thật thấp.

Dung Dận lập tức bước theo lối đi thẳng mà mọi người đang khom lưng chừa ra cho mình.

Nha đầu này là trưởng nữ của tả thượng thư Lưu Doanh, tên gọi Triển Mi, hai năm đầu vào cung chính là làm thừa ân nữ quan của y.

Triều Lưu có lệ, Hoàng đế sau khi nghênh nạp sắc phong Tứ quý phi thì những người sau đều ngang hàng nhau, lúc vào cung được coi là thừa ân nữ quan. Phàm là con gái nhà gia thế cấp quan tam phẩm trở lên, tròn mười lăm tuổi thì đều phải vào cung thừa ân, ở trong các điện, đi theo chưởng điện nữ quan để học tập, cổ áo viền màu tím chính là để chứng minh thân phận. Hai năm sau nếu như không được ân sủng thì có thể về nhà dựng vợ gả chồng. Bởi vì thời điểm vào cung áp đặt tuổi tác, thời gian ở trong cung lại dài cho nên Hoàng đế và triều thần cũng đưa ra quyết định, nếu như cô nương đó lúc ở bên ngoài cung đã có hôn ước hoặc gia tộc không muốn để con gái nhà mình vào cung thì Hoàng đế cũng không ép buộc.

Còn cổ áo đã tháo đi đường viền màu tím chính là nữ quan chân chính trong cung.

Nha đầu này qua hai năm vẫn không vội vàng rời cung, lựa chọn ở lại trong cung không màng cưới hỏi, khiến cho Dung Dận cảm thấy hơi xót xa.

Y vẫn rất quý tiểu cô nương này.

Hai năm trước, lần đầu đến đây chọn sách, y tìm mãi quyển Uyển Lâm Nghiễm mà không có, cuối cùng lại phát hiện sách đang ở trong tay của tiểu cô nương này, lại còn lật đến một nửa. Tiểu cô nương sợ đến hồn phi phách tán, trông vô cùng đáng thương, y lập tức an ủi mấy câu rồi hỏi thăm gia thế.

Lưu Doanh cha nàng cần cù ôn hòa, ở trong triều rất được yêu quý. Thanh niên tài giỏi môn đăng hộ đối với gia đình nàng trong thành không thiếu, gia đình nàng vốn lại hạnh phúc, chẳng biết lại vì chuyện gì mà khúc mắc.

Suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Dung Dận một thoáng chốc rồi biến mất, chờ đến khi đi vào trong kệ sách cao lớn ở trên gác, y đã quăng chuyện nhỏ này ra sau đầu.

Triển Mi hai tay nâng khay, cách Hoàng đế ba bước đi đằng sau, nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lẽo của y, bất giác nước mắt chực trào.

Đây là phu quân của nàng, là định mệnh của nàng, là máu chảy trong lòng nàng.

Mười lăm tuổi đã phải vào cung, lúc đó nàng đứng ngoài thư phòng của cha van xin khóc lóc, lại còn tuyệt thực, kiên quyết không chịu làm nữ quan thừa ân.

Nàng là thiếu nữ lòng đầy mơ ước, luôn trông đợi gặp được người trong định mệnh. Phu quân có lẽ sẽ còn lâu mới xuất hiện, cũng có thể đã đi thật xa, nhưng một ngày nào đó, nhất định chàng sẽ đến nắm lấy tay nàng, cùng nàng sánh đôi. Bọn họ sẽ sinh thật nhiều hài tử, vui vẻ sống qua ngày, có lẽ là bình dị nhạt nhẽo thật đấy, nhưng trong lòng chàng sẽ chỉ có mình nàng.

Nàng không muốn là người thuộc về hậu cung, suốt ngày đấu tranh toan tính, chỉ vì tranh giành chút sủng ái mà bày mưu tính kế thâm độc, biến mình thành một con người hoàn toàn khác. Nàng lớn lên trong gia đình khuê các, nhưng cũng thường nghe nói Hoàng đế ác nghiệt vô tình, phải hầu hạ một kẻ như vậy, nàng sợ.

Sau đó quả nhiên là nàng sợ thật, ngay trong lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ. Người đàn ông kia vừa uy nghiêm, vừa lạnh lùng, Thế nhưng khi y vừa thấp giọng trò chuyện cùng nàng, khóe mắt chân mày đều ẩn chứa vẻ dịu dàng hòa nhã. Y có thế lực và sức mạnh vĩ đại, nhưng y lại có tấm lòng vô cùng ấm áp. Y nghiêm nghị, nhưng cũng ôn hòa. Lạnh lùng, nhưng so với thái sơn còn đáng tin cậy hơn. Nàng ở chốn này hai năm, hai năm qua, tháng nào đúng ngày y cũng đến, không sớm cũng chẳng muộn. Ý chí của y cứng rắn tựa như sắt thép, lòng dạ lại mềm mại hệt như nhung. Thánh minh thiên tử của triều Lưu không ai là không sợ, nhưng cũng không phải là không có người thầm thương.

Nàng dần dần trở nên không còn là chính nàng nữa, lại có chút hối hận tại sao lúc trước không đến nhậm chức ở nội cung, tranh thủ cơ hội thừa ân. Nhưng một năm trôi qua, hai năm trôi qua, người này hoàn toàn không chạm đến bất kì ai. Nàng nghĩ có lẽ bệ hạ trong lòng nhớ thương tiểu công chúa, trải qua nỗi đau dằn xé tim gan, cho nên mới hoàn toàn nản chí ngã lòng, không muốn để cho ai đến gần như vậy. Y có cả thiên hạ, nhưng lại không tìm được một người có thể an ủi nỗi thương tâm.

Nàng cùng tất cả các nữ quan thừa ân bắt đầu len lén ước mơ, có lẽ một ngày nào đó bệ hạ sẽ yêu nàng. Nhưng đế vương vô tình, thật sự vô tình. Hai năm trôi qua, tất cả những gì y nói với nàng cũng chỉ có vậy.

Trước thời gian rời cung nàng từng tâm sự tất cả với mẫu thân. Người nói Thái tử của bệ hạ vẫn còn cần phải bồi dưỡng nhiều, đến sang năm bệ hạ hẳn sẽ lập nữ nhân Vân Thị lên làm hậu. Chờ đến khi đó, thừa ân nữ quan nhất định sẽ được hưởng ơn mưa móc. Nếu như nàng thật sự muốn, trước tiên hãy cứ rời cung, chờ thời cơ chín muồi, lại dùng thân phận thừa ân để vào cung phụng dưỡng. Nàng khóc lớn một hồi, giật cổ áo viền tím, quỳ gối ở trước mặt chưởng điện nữ quan, thề rằng đời này sẽ không cưới xin, chỉ mong được làm nữ quan ở trong cung.

Nàng không thể nào chịu đựng được nam nhân của mình lại nằm ở trên giường của người khác. Nhưng nàng cũng không có cách nào để có thể được làm nữ nhân của đế vương.

Phu quân của nàng, không thuộc về nàng.

Nàng cởi bỏ y phục diễm lệ, lựa chọn ở đây chờ đợi. Nàng hi vọng nữ nhân nhà Vân Thị kia là người xinh đẹp đoan trang, sở hữu tất cả các đức tính tốt ở trên đời, có thể dùng hết sức mình để sưởi ấm trái tim của đế vương.

Một quyển sách nhẹ nhàng đặt lên chiếc khay ở trong tay nàng.

Triển Mi lặng lẽ liếc mắt nhìn, sông Ly Giang thay đổi dòng chảy, bàn về sông ngòi.

Dung Dận do dự giữa hai quyển sách, cuối cùng vẫn quyết định chỉ lấy một quyển. Quyển sách này rất nhiều bức vẽ, nhìn qua có vẻ thú vị.

Y tỏ ý muốn nữ quan mang sách đến ngự thư phòng, còn bản thân thì ra khỏi tàng thư các đi vòng vo một lúc. Ngoài sân có một khe nước chảy qua, xanh màu ngọc bích sâu thăm thẳm, quanh năm đều mang vẻ đẹp khó tả, phản xạ sắc trời sáng ngời, ánh lên ánh sáng cực kì trong trẻo. Ở phía bên dưới đại điện, kề bên cửa sổ có một cây hòe cổ thụ sừng sững che bóng râm, cực kì mát mẻ, là nơi thích hợp để học tập. Trong chính đường có một chiếc bàn lớn, bên trên có bốn cái rương kim loại sắp đặt chỉnh tề. Dung Dận mở thử một cái, vén lớp vải đen che phủ ở bên trên, nhìn xem bên trong có gì.

Bên trong chứa đựng giấy bút sách vở mà bao năm qua y dùng, phần lớn đều đã hỏng, chỉ còn lại vài nội dung ghi chép.

Dung Dận qua loa lật ra nhìn thử, tìm xem có thứ gì liên quan đến cách trị thủy hay không. Sách vở hàng năm cũng được bọc vải đen cẩn thận, không nhìn thấy bìa, y phải lần lượt lật ra từng lớp, bên trong một đống ngổn ngang.

Đột nhiên, ngón tay y dừng lại, trong lòng chấn động cực mạnh.

Y đã biết tại sao ảnh vệ kia phải mặc áo đen rồi!

Dung Dận sợ run đứng đó, trong đầu “đùng” một tiếng nổ vang vang.

Thứ quần áo màu đen đó, chính là một dạng cầm tù.

Chứng minh y đã từng lâm hạnh hắn.

Hơn nữa, lại còn rất nhanh chóng chán ghét mà vất bỏ hắn.

Tơ lụa màu đen đế vương dùng đều là chất liệu trơn bóng mịn màng. Còn thứ vải đen này dệt bằng bông, chất liệu không bóng, chuyên dùng để che đậy đồ đạc mà vua đã từng sử dụng, đến lúc dồn được một số lượng lớn sẽ mang đi tiêu hủy.

Loại vải này nếu dùng cho người thì sẽ được hiểu theo nghĩa cầm tù. Nếu Hoàng đế chán ghét mà vất bỏ một phi tử nào đó, chỉ cần lấy loại vải đen này che phủ lên tấm hoành phi ở ngoài cung điện thì cung thất sẽ lập tức biến thành lãnh cung, từ đó về sau không ai được phép ra vào. Danh dự một đời của ngự tiền ảnh vệ không thể bị tước đoạt, cũng không cách nào coi hắn như đàn bà mà nhốt vào trong hậu cung, nhưng vì đã từng bị lâm hạnh qua cho nên cũng không được phép thả ra ngoài cung, vì vậy không thể làm gì khác hơn là dùng cách thức này để bày tỏ hắn đã bị đế vương chiếm giữ làm của riêng.

Hắn sẽ không được phép rời cung, cũng không thể lập gia đình, chỉ có thể cả đời ở bên cạnh y. Khó trách lần trước lúc đi săn hắn không được theo hầu lại có người tiếc nuối thay cho hắn.

Không liên quan đến con đường công danh, cũng không phải tranh thủ chút quyền lợi, mà chỉ vì y, đã là phu quân duy nhất của hắn.

Cho nên hắn mới cẩn thận đến thế, dịu dàng nhớ thương y, bảo vệ y, dạy dỗ y.

Trong lòng Dung Dận hỗn loạn vô cùng, cúi đầu lật lên lật xuống mớ vải đen nằm trong rương.

Y thật sự không có chút ấn tượng nào với chuyện này.

Chuyện này hẳn là đã phát sinh từ trước khi y chuyển kiếp. Khi đó Hoàng đế vừa mới thành thân, không động phòng với hoàng hậu mà lại làm ra loại chuyện này! Hơn nữa làm xong còn phủi tay, phá hủy cả đời của người ta!

Hình phạt gọi là cầm tù này thật sự vô cùng nghiêm khắc. Một khi đã mặc quần áo đen lên người, ai cũng không được phép lại gần hắn. Hắn phải ăn cơm một mình, ngủ một mình, tắm rửa thay áo quần một mình, trừ khi có việc cấp bách bằng không sẽ không ai được phép lui tới với hắn. Ảnh vệ có khuôn mặt trẻ con kia có lẽ là người bạn duy nhất của hắn, mà hai người cũng chỉ dám trò chuyện vài câu ngắn ngủi với nhau ở trong hang động đá vôi.

Lần trước hắn bị thương, e rằng đó là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua có người chạm vào hắn. Cho nên hắn mới hốt hoảng đến thế, vừa dứt tay là đã bỏ chạy ngay.

Dung Dận không còn tâm tư tìm sách nữa, gập rương lại xoay người rời đi.

Y mất hồn mất vía, trong lòng cứ mãi nhớ đến chuyện này. Lúc dùng xong bữa tối vốn có ý định viết thánh chỉ cứu trợ nạn thiên tai ban xuống, ngồi trước ngự án hơn một giờ tô vẽ hết hai tờ giấy mà vẫn chẳng viết ra cái gì, cuối cùng bực bội quyết định đi ngủ sớm một hôm.

Tẩm điện của y vốn hậu cung, nhưng phần lớn thời gian y đều nghỉ ở Noãn Ninh điện. Nơi này và Tụ Thủy Các dùng để lưu trữ sách, Lan Đài Cung dùng để triệu kiến triều thần, Tuyên Minh Các chuyên dùng cho việc ăn uống nghỉ ngơi và ngự thư phòng là năm cung điện chính. Ngày đó y cho phép ngự tiền ảnh vệ theo hầu trong thư phòng, trên thực tế thì còn cho phép bọn họ đi theo y trong các sinh hoạt hàng ngày, vì thế buổi tối lúc y nghỉ ngơi thường có bóng các ảnh vệ đang trực ở ngoài điện. Dung Dận thay quần áo xong chuẩn bị lên giường ngủ, lúc các nữ quan hầu hạ lui ra, y mới phát hiện hóa ra hôm nay lại đến phiên trực của ảnh vệ áo đen kia, bỗng chốc cảm thấy chột dạ.

Y ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn vị ảnh vệ kia rũ thấp mi mắt đang dâng trà nóng và bánh trái lót dạ cho mình. Người này đã trực đêm ở điện không chỉ một lần, nhưng hôm nay cảm giác tồn tại lại vô cùng mạnh mẽ khiến cho y cảm thấy tâm thần bất định.

Y phải hỏi cho rõ chuyện này.

Chờ ảnh vệ sắp xếp xong xuôi, lúc hắn khom người chuẩn bị lui ra, Dung Dận bỗng nói: “Ngươi qua đây. Lại gần một chút.”

Ảnh vệ nửa quỳ gối bên mép giường, hắn hiển nhiên cảm thấy cực kì căng thẳng, lông mi rũ xuống khẽ run, nhẹ mấp máy môi.

Dung Dận đưa tay kéo cổ áo của hắn, lôi vải áo màu đen ở bên trong ra hỏi: “Cái này, là chuyện từ khi nào?”

Ảnh vệ bởi vì bị Hoàng đế chạm vào da thịt nơi cổ, không thể kiềm chế mà nổi da gà, đáp: “Gia Thống năm thứ năm, mồng bốn tháng sáu.”

Dung Dận không khỏi sững sờ.

Ngay trước lúc y chuyển kiếp đúng một ngày.

Y đến đây vào ngày mồng năm tháng sáu, Gia Thống năm thứ năm. Lúc ấy khi mở mắt tỉnh lại đã nghe thấy tiếng hoan hô khắp cung điện. Ngày đó ở trong cung đang là tiết Như Ý, Tĩnh Di thái phi còn nói quả nhiên mọi sự như ý, ngoài tẩm điện còn đốt hai dải pháo.

Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Huống hồ lúc ấy thân thể này không hề khỏe mạnh, sau khi tỉnh lại còn bị bệnh suốt hai tháng, làm sao có thể gây ra loại chuyện này được!

Dung Dận im lặng hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Ảnh vệ đổi sang đại lễ, quỳ sấp xuống đất nói: “Bệ hạ có ban tên cho thần, gọi là Hoằng.”

Dung Dận bất thình lình hoảng hốt, không khỏi nắm chặt vải áo của người dưới đất.

Hoằng.

Cái tên này đã mười mấy năm rồi không được nghe thấy. Ngay cả diện mạo của chủ nhân cái tên cũng đã mơ hồ. Nếu như đúng là tên gọi này, vậy trong lúc thần trí y lẫn lộn đã dùng ngôn ngữ cũ của mình gọi tên một người khác.

Đêm đó y say bí tỉ, đã vui vẻ một đêm với tình nhân sống cùng nhà. Người ấy không hiểu sao lúc đó không chịu ôm y, y đã kêu tên của đối phương rất nhiều, rất nhiều lần.

Thì ra, vào ngày mồng bốn tháng sáu năm đó y đã chuyển kiếp đến đây. Một lần cuối cùng trong trí nhớ thật lòng thật dạ yêu đương lại là cùng người này.

Dung Dận bình tĩnh nhìn Hoằng, nhìn thật sâu thật kỹ. Rất lâu sau, y thấp giọng hỏi: “Ngươi có biết Hoằng nghĩa là gì không?”

Hoằng đáp: “Thần không biết.”

Dung Dận khẽ nói: “Sông rộng nước sâu, chính là Hoằng. Cây rừng không ngừng reo, nước sông không ngừng chảy. Duy chỉ có Hoằng mới sâu thẳm, tĩnh lặng bình yên. Rất thích hợp với ngươi.”

Hoằng đáp: “Vâng.”

Được ban cho một cái tên đầy ngụ ý tốt đẹp, đáng lẽ hắn nên tạ ơn mới phải. Nhưng hiện giờ đầu óc hắn trống rỗng, tay chân cứng đờ, đã mất đi năng lực phản ứng.

Nhắc lại chuyện xưa một chút.

Hắn chẳng qua đêm đó đến phiên trực, chỉ mới hầu bệ hạ uống có chút nước, chẳng hiểu sao mà lại bị kéo luôn lên giường.

Vừa nhận được ân sủng đã bị cung nhân mời ra. Hoàng hậu lúc ấy còn trẻ tuổi vô cùng lúng túng, không biết làm gì khác hơn là an trí hắn ở hậu cung, phái người dạy dỗ lễ nghi cho hắn. Hắn bị giam cầm thật lâu, chẳng có chút tin tức gì, cũng không biết trong cung có biến.

Lúc được ra ngoài, Tĩnh Di thái phi, hoàng hậu và chưởng điện của Vô Hách Điện đã cùng hội ý, ban cho hắn một thân áo đen. Hắn là kẻ bảo vệ Hoàng đế, được phong danh hiệu không ai có thể tước đoạt, như cũ trở về vị trí ban đầu, thăng chức thành ngự tiền thị vệ, cai quản chuyện bên ngoài Vô Hách Điện.

Cũng đã từng là kẻ tài năng sáng chói, ý chí tràn trề, muốn cầm kiếm chiến đấu khắp bốn phương, bảo hộ Vô Hách Điện.

Chí lớn trong lòng cũng coi như đã thực hiện được một phần, nhưng lại thông qua phương thức như vậy.

Hắn đổi tên, cũng đổi cả tương lai.

Tĩnh Di thái phi dạy dỗ hắn, muốn hắn luôn biết giữ vững lòng tôn kính, lúc đó hắn vẫn chưa hiểu rõ.

Nhưng thời gian dần trôi, hắn nhìn bệ hạ của hắn ngày một trưởng thành. Nhìn y hoang mang, nhìn y tích lũy. Nhìn y dùi mài rèn luyện, cũng nhìn nhận ý chí sắt đá của y.

Nhìn y mạnh mẽ mà sinh tồn, tựa như sấm sét gặp mây đen.

Trong lòng hắn bỗng nhiên minh bạch, hắn đã hiểu ra rồi.

Hắn bắt đầu có niềm tin, tựa như người đời ngửa mặt nương nhờ thần linh. Hắn đem lòng yêu thương, tựa như đứa trẻ không muốn rời xa cha mình.

Nhìn y chăm chú. Cất giấu những vật quý giá của y. Làm người hầu kiếm cho y. Chờ đợi một thời gian thật dài, vài năm mới được gần y một lần.

Nhưng hiện giờ cũng có chút gần quá đi mất.

Gần gũi y đến mức phát run, hết sức mệt mỏi.

Hắn nói tên ra, sau đó là một khoảng lặng im thật dài. Hắn biết bệ hạ đã quên chuyện này từ lâu rồi, thế nhưng tại sao hôm nay lại nhớ tới. Trong lòng hắn rất trầm tĩnh, không hề sợ hãi điều gì sắp ập đến, nhưng hắn thật sự sợ ngón tay của bệ hạ.

Ngón tay mang theo độ nóng. Vừa chạm vào đã khiến tâm hồn hắn vỡ tan, thiêu đốt ngày này qua ngày khác.

Hắn chờ đến mức sắp tắt thở, giọng nói của hạ mới vang lên.

Hai bàn tay kia cởi y phục của hắn ra, để thân thể trần trụi lạnh buốt của hắn bại lộ giữa màn đêm.

Bệ hạ nói: “Sau này ngươi không cần phải mặc thứ này nữa.”

Y xé tan từng mảnh y phục, tựa như kéo ra một đứa trẻ sơ sinh trần trụi từ trong thân thể mẹ ấm áp.

Mỗi một tấc trên thân thể Hoằng đều đang run rẩy mãnh liệt. Hắn thở dốc tựa như sắp chết, cả người vì đang rét lạnh lẫn sợ hãi mà tê liệt nằm trên mặt đất.

Dung Dận cúi người xuống ôm hắn đặt lên giường. Thân thể của hắn lạnh như vậy, run rẩy đến vậy, khiến cho Dung Dận có ảo giác nếu như buông tay mặc kệ, hắn sẽ chết cóng ở đó. Dung Dận vội vàng kéo chăn lông bên chân trùm lên người hắn, hàng dệt mềm mại vừa chạm vào thân thể, Hoằng lập tức chui vào, nắm chặt phần lông dài, nằm bên trong run lẩy bẩy.

Dung Dận tắt đèn. Biết Hoằng vì đang trần truồng mà sợ hãi vì vậy cũng không quấy rầy. Trong bóng đêm y cách tấm chăn kéo Hoằng ôm vào trong lồng ngực, đưa một tay chậm rãi vuốt ve thân thể lạnh như băng của hắn.

Bàn tay kia nóng vô cùng, mang theo ý tứ cương quyết, không cho phép phản kháng đè lên gáy của Hoằng, sau đó chậm rãi hướng xuống vuốt ve. Thân thể của Hoằng bỗng chốc cứng lại, hắn cắn chặt hai hàm răng, nén xuống cơn run rẩy đáng sợ. Trước mắt hắn hiện giờ tối mù, chăn lông mềm mại trói chặt lấy hắn, khiến cho hắn có cảm giác tuyệt vọng không còn đường trốn. Hắn bị ép buộc phải để lộ thân thể, lộ ra da thịt mà trong suốt mười mấy năm qua chưa ai từng chạm vào, sau đó lại còn bị vuốt ve động chạm không sót một chỗ, không thể trốn tránh cũng không thể phản kháng. Hắn cảm thấy mình như đang bốc cháy, mỗi một nơi trên thân thể đều đau đớn âm ỉ, nơi nào bị đôi bàn tay kia lướt qua đều co quắp và run rẩy. Hắn khổ sở kiềm nén, nuốt ngược tiếng răng va lập cập vào trong bụng, nhưng không cách nào che giấu tiếng thở dốc tựa như âm thanh khóc nỉ non vỡ vụn của mình.

Hắn càng lúc càng run rẩy mãnh liệt, Dung Dận vuốt ve một hồi bỗng thấy lo lắng, gỡ chăn lộ ra một khe nhỏ để xem thử. Dưới ánh trăng y nhìn thấy nét mặt yếu ớt tựa như muốn khóc của Hoằng, mơ hồ cảm thấy đau lòng, lập tức tiến tới chạm vào trán của hắn, thấp giọng nói: “Ta sẽ đối tốt với ngươi, nhé?”

Hoằng đưa hai tay ra, tựa như người chết chìm với được cọc gỗ, nắm thật chặt cánh tay của Dung Dận.

Qua thật lâu hắn mới bình tĩnh lại, giấu thân mình dưới tấm chăn, cảm giác được bàn tay của bệ hạ đang sờ qua từng tấc từng tấc trên thân thể mình. Hắn rất hỗn loạn, lại mất hết sức lực, lúc bệ hạ ôm lấy hắn trong cánh tay cường tráng, rốt cuộc hắn phát ra một tiếng nức nở mơ hồ.

Vầng trăng chầm chậm biến mất sau những đám mây, xuyên qua từng kẽ hở chiếu xuống tấm màn lụa mỏng, dịu dàng chiếu vào trong giường ngủ. Cung nhân bên ngoài tẩm điện lặng yên đứng thẳng, không có ai dám liếc mắt nhìn vào bên trong.

Chân trời dần hửng lên trong cơn mưa lất phất.

Vẫn chưa đến canh năm, Dung Dận đã tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Hoằng được bọc trong chăn ghé vào bên cạnh y, lông mi còn đang hơi run rẩy.

Thường ngày mặc dù y hành xử chuẩn mực, nhưng khi ngủ lại rất độc tài, giang tay giang chân chiếm hơn nửa cái giường, vớ được thứ gì cũng ôm vào trong lòng. Hôm nay Hoằng dùng chăn của y, y cũng không khách sáo, ôm chầm lấy Hoằng nguyên một đêm. Y có cảm giác cho đến tận khi trời sáng, Hoằng nhất định vẫn không ngủ được.

Dung Dận có chút xót xa, đứng dậy nhặt từng mảnh y phục dưới dất lên. Y vừa cử động, Hoằng cũng vội vàng ngồi dậy theo, nhớ đến mình đang không mặc quần áo, bỗng dưng hoảng sợ một hồi.

Dung Dận quay đầu khoác y phục lên người Hoằng. Vốn định bảo hắn mặc quần áo vào, không nghĩ đến nơi ngón tay mình vừa lướt qua lại nổi lên một lớp da gà. Hắn quy quy củ củ quỳ ngồi ở trên giường, rũ mi mắt, bày ra dáng vẻ hầu hạ đế vương hết sức ngoan ngoãn, thế nhưng thân thể thế mà lại phản chủ, động tới chỗ nào tóc gáy cũng dựng đứng hết cả lên. Dung Dận càng nhìn càng thấy buồn cười, bảo hắn mặc quần áo. Hoằng rũ mi vô cùng phối hợp, nhưng tóc gáy vẫn đang dựng đứng, tóc tai như sắp nổ đến nơi.

Thật vất vả mới mặc xong quần áo, Dung Dận vẫn chưa thỏa mãn, trêu chọc người này thú vị đến mức không thể dừng lại được, y ôm một bụng tâm tư xấu xa hỏi: “Hôm nay có theo hầu không?”

Hoằng nhắm mắt đáp: “Thưa, buổi chiều có.”

Dung Dận lập tức nói: “Ngươi ngày hôm qua ngủ không ngon, buổi chiều không cần đến hầu, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Y đợi nét mặt của Hoằng trở nên nhẹ nhõm, tiếp theo lại bồi thêm một câu: “Chờ buổi tối rồi đến.”

Hoằng bỗng chốc hoảng sợ, chờ Dung Dận phất tay, hắn lập tức xoay người co cẳng bỏ chạy, lễ nghi tạ ơn cáo từ gì cũng quên sạch không còn một mống.

Dung Dận nhịn không được lại nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment