Tiểu Bạch vô cùng bối rối, Đại Thần vô cùng khẩn trương.
~.~
Chuyện của Phong Á Luân làm cả Ematto từ trên xuống dưới bị bao phủ bởi một màn mây
đen u ám.
Trong công ty, Phong Á Luân được xem như một người anh cả, ở bên ngoài, hắn chính là
bộ mặt của Ematto, việc hắn gặp nạn cũng giống như Ematto bị tát một cái thật mạnh vào
mặt.
Tâm tình của Mã Thụy mấy ngày nay tệ hết chỗ nói, thư ký mỗi ngày đều kinh hồn hoảng
vía, đi làm mà cứ như đi tù, hết giờ làm có cảm giác như vừa được phóng thích. QQ đã thật
lâu không có treo status, vì cô sợ chẳng may trong một phút nghĩ quẩn có thể sẽ tự treo
mình lên luôn.
Tiểu Bạch thì suốt ngày chỉ quanh quẩn ở bốn chỗ: đài truyền hình, công ty, bệnh viện và
nhà.
Tuy Cao Cần có đề nghị cậu ra khách sạn ở, nhưng cậu đã từ chối.Bởi cậu nghĩ mình chẳng có chút tin tức hay ho nào để khai thác cả, ngay cả khi bị phóng
viên bám theo hay túc trực canh gác trước cửa nhà. Cậu đặc biệt trong khoảng thời gian này
để tránh tình trạng bị săn đuổi đã quyết định thức dậy sớm, làm cho đám phóng viên không
còn cách nào khác cũng đành phải dậy sớm theo.
Bất quá các phóng viên đeo bám đã một vài ngày mà chẳng moi móc được chút gì, lặp đi lặp
lại cũng chỉ có "Không biết", "Phải", "Thật mà"... thì đến thánh cũng phải điên lên. Cho nên
mới qua có ba ngày, dưới lầu nhà Tiểu Bạch đã hoàn toàn yên tĩnh sạch bóng quân thù.
Giả Chí Thanh nằm viện, Phong Á Luân bị giam giữ. Tiểu Bạch và Cao Cần tạm thời hợp
tác.
Cao Cần hiệu suất làm việc hiển nhiên cao hơn Giả Chí Thanh rất nhiều, không chỉ sắp xếp
công việc vô cùng hợp lý, ngay cả thời gian đi đường hay ăn uống cũng tính toán rất chuẩn,
Tiểu Bạch chợt phát hiện thời gian phải động não suy nghĩ về sinh hoạt hàng ngày càng
ngày càng ít, trong khi lịch làm việc lại tăng đột biến. Thỉnh thoảng cậu tham gia một số
chương trình giải trí với vai trò khách mời, các chương trình này có rất nhiều người cùng
tham gia, thậm chí có khi chỉ cần đứng một bên không cần nói lời nào cũng không ảnh
hưởng gì đến cả chương trình.
Chẳng hạn như chương trình "Cùng Tán Gẫu", cậu trong hai ngày ngắn ngủi đã quay xong
hai số liền.
Từ phim trường đi ra, Tiểu Bạch chuẩn bị gọi điện thoại cho Cao Cần để báo cáo tiếp theo
sẽ về nhà.
Cuộc gọi ngay lập tức được trả lời, giọng nói của Cao Cần vang lên cứ như là bát tự từng
chữ từng chữ lần lượt lách tách lạch tạch chui ra từ điện thoại rồi bay vòng vòng quanh đầu
cậu: "Cậu ngay lập tức đến phim trường lầu ba tham gia chương trình "Vua Bóng Bàn", biên
đạo Trần đang chờ cậu, chính là người trước đây đã hợp tác trong "GO! GO! SU... SUPER
STAR", anh ta sau đó sẽ hướng dẫn cho cậu biết phải làm gì, nhớ là, không được bắt bẻ lời thoại của người dẫn chương trình, nói ít thôi, cười nhiều vào. Chỉ cần cười cười cười suốt
toàn bộ chương trình là được."
Cao Cần ban đầu không muốn để cậu làm việc ngoài giờ, dù sao Ematto từ khi Phong Á
Luân gia nhập tới nay, danh tiếng càng ngày càng tệ hại. Nhưng nếu bây giờ lại đắc tội thêm
người nào nữa, Mã Thụy chắc hẳn sẽ ướp lạnh hắn rồi đày ra ngoài hoang đảo.
Nhưng khách mời Bát Quái Tiểu Tử trên đường tới trường quay lại bị tai nạn giao thông,
nghe nói thương tích khá nghiêm trọng, tuyệt đối không thể chạy tới tham dự chương trình.
Dẫn chương trình của "Vua Bóng Bàn" là hai người, một người tiếng tăm không hề thua kém
Tiêu Phúc Bình chính là tiền bối Lê Mặc, người còn lại rất nổi tiếng được phong là ông
hoàng của chương trình giải trí Chung Nghiêu, đều không phải là những người có thể tùy
tiện từ chối, một khi bọn họ đã có lời thỉnh cầu, hắn cũng không thể thẳng thừng nói không.
Hơn nữa thời gian truyền hình trực tiếp đã sắp bắt đầu, chắc chắn không thể nào tìm ra
người thứ hai thích hợp để thay thế kịp.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không an tâm, hắn gác điện thoại, nhanh chóng với tay lấy
áo khoác đi ra ngoài.
Từ khi Phong Á Luân lên ngôi vua tới nay, hắn hiếm khi nào hao tâm tổn sức quá mức như
mấy ngày vừa qua.
Nghĩ tới đây, hắn không thể ngăn được cúi đầu cầu nguyện một câu - cho cái tên hư hỏng
đang phải ăn cơm tù kia.
Cao Cần vội vã chạy tới phim trường, thu hình đã bắt đầu rồi.
Tiểu Bạch đang ngồi giữa hai người dẫn chương trình, trông có vẻ hơi bồn chồn. Lần đầu
tiên làm người dẫn chương trình chính là điếc không sợ súng, hiện giờ càng ngày càng dấn
thân sâu trong nghề giải trí, càng hiểu biết nhiều, cậu nhận ra rằng làm người dẫn chương
trình không chỉ có nói nói nói mà còn phải chú ý rất nhiều việc khác."Vua Bóng Bàn" được chia thành hai phần.
Đầu tiên khách mời sẽ cùng hai người dẫn chương trình thi đấu bóng bàn đối kháng.
Theo bảng phân vai, Lê Mặc chính là Vua Chơi Xấu, cơ bản thì đánh mười trái thua cả
mười. Chung Nghiêu là Vua Chiến Đấu, bình thường đóng vai chuyên chuyển bại thành
thắng.
Luật chơi là trong ba hiệp nếu thắng hai sẽ được công nhận thắng cuộc. Khách mời sẽ lần
lượt cùng Lê Mặc và Chung Nghiêu đấu một trận, nếu như một thắng một thua, thì sẽ cùng
Chung Nghiêu tranh trận chung kết. Bởi Lê Mặc cho tới bây giờ chưa bao giờ thắng, Chung
Nghiêu lại rất ít khi thua, cho nên các chương trình đều giống nhau kéo dài tới ba hiệp.
Nhưng Tiểu Bạch là một ngoại lệ.
Cậu ngay cả phát bóng cũng vô cùng chật vật, nhưng Trần Phi lại không chút lo lắng về vấn
đề thời gian, bởi vì Tiểu Bạch dành phần lớn thời gian cho việc nhặt bóng, rất nhanh sẽ có
kết quả cuối cùng.
Lê Mặc và Chung Nghiêu vừa nhìn tư thế nhặt bóng ngốc nghếch của cậu vừa bò lăn bò
càng ra cười.
Tiểu Bạch nhớ kỹ lời dặn của Cao Cần, bọn họ cười cậu cũng cười, bị bọn họ đánh bại cậu
cũng tiếp tục cười.
Cuối cùng Chung Nghiêu không nhịn được hỏi: "Tiểu Bạch, rốt cuộc là cậu cười cái gì vậy?"
Tiểu Bạch nói: "Không có gì cả."
Chung Nghiêu trừng mắt nói: "Không có gì cả mà cậu cũng cười?"
Tiểu Bạch nói: "Bởi vì không có gì cả nên mới cười."Lê Mặc đứng cạnh cười nhạo Chung Nghiêu nói: "Thì chính bởi vì cậu trình diễn chẳng ra gì,
cho nên cậu ta mới cười đó."
Chung Nghiêu phản đòn: "Nhìn anh trình diễn tốt như vậy, chắc hẳn là muốn gì được nấy
rồi. Thế bồ nhí nhận xét thế nào?"
Lê Mặc nổi cơn thịnh nộ: "Cậu ăn nói với tiền bối như thế đó hả? Cậu có biết chị dâu của
cậu lần nào chương trình phát sóng cũng đều đón xem không hả? Nếu như bà ấy nghe
được thì nhà tôi nổ ra chiến tranh mất!"
Chung Nghiêu cười nói: "Không sao đâu, vừa rồi chị dâu thấy cảnh Tiểu Bạch nhặt bóng đã
ngủ gục mất rồi."
Lê Mặc nói: "Nhưng lỡ bà ấy xem chương trình phát lại thì làm sao?"
Chung Nghiêu nói: "Thì sẽ ngủ gục thêm lần nữa."
Đội chủ nhà không chút bất ngờ giành chiến thắng chung cuộc.
Chung Nghiêu thở dài nói: "Đây là lần chiến thắng dễ dàng nhất của tôi từ trước tới nay."
Lê Mặc nói: "Đây là lần chiến thắng gian nan nhất của tôi từ trước đến nay."
Chung Nghiêu ngạc nhiên: "Gian nan?"
Lê Mặc nói: "Từ trước tới nay tôi chưa bao nghĩ có thể thắng cuộc. Tôi đã đinh ninh rằng cả
đời này sẽ chẳng có cơ hội nào..." Nói tới đây cảm thấy vô cùng phấn khích, hắn liền quỳ
xuống, gào to: "Cảm ơn ông trời, cảm ơn ba mẹ của Tiểu Bạch! Con trai của hai người thật
là vĩ đại!"
Chung Nghiêu nói: "Anh bây giờ không sợ chị dâu nhìn thấy sao?"
"Không phải cậu nói bà ấy đang ngủ à?" Hắn đứng lên."Vừa bị tiếng gào của anh đánh thức."
Lê Mặc nhún vai nói: "Không sao, đằng nào tôi ở nhà thường ngày cũng hay quỳ lắm, bà ấy
nhìn quen rồi."
Chung Nghiêu quay đầu hỏi Tiểu Bạch: "Cậu có biết đấu bóng bàn thua sẽ bị gì không?"
Tiểu Bạch gật đầu nói: "Sẽ bị phạt nặng."
Chung Nghiêu vuốt cằm: "Nên phạt cậu như thế nào mới là nặng đây?"
Lê Mặc hiến kế: "Bắt cậu ta thoát y chạy vòng vòng ngoài đường có được không?"
Chung Nghiêu giáo huấn: "Chương trình của chúng ta là một chương trình sạch sẽ, ý nghĩa
tích cực, nội dung lành mạnh, mang tính giáo dục cao."
Lê Mặc xém té xỉu hỏi: "Đánh bóng bàn thì tính giáo dục cao nằm ở chỗ nào?"
"Giáo dục chúng ta ở chỗ, thà rằng không đánh, một khi đã đánh thì phải đánh cho tốt. Làm
việc tuyệt đối không được bỏ dở nửa chừng, phải biết nỗ lực phấn đấu, nếu không hậu quả
sẽ rất thê thảm." Chung Nghiêu nắm hai tay lại, vẻ mặt vô cùng cương quyết.
Lê Mặc cảm khái: "Cậu thật có năng khiếu lừa người."
Chung Nghiêu cười nói: "Tôi dựa vào năng khiếu lừa người này để kiếm cơm đó."
Lê Mặc hỏi: "Còn tôi thì sao?"
"Anh có năng khiếu đùa giỡn với tiền bạc, điều này cho thấy anh rất hay chơi trò giấu tiền
với chị dâu."
Lê Mặc cười khổ nói: "Tôi vì sao lại thê thảm thế này?"
"Đó là điểm khác nhau cơ bản của đầu óc phát triển và tứ chi phát triển.""Tôi hình như là tiền bối của cậu đó nha, cậu nói như vậy có phải hơi quá đáng không?"
Chung Nghiêu lập tức trịnh trọng cúi người nói: "Xin tha lỗi."
Lê Mặc đặt tay lên đầu hắn: "Tôi thay mặt thượng đế tha thứ cho cậu."
"Chúng ta có thể bắt đầu trừng phạt Tiểu Bạch được rồi chứ?"
"Được, cậu định phạt như thế nào?"
Chung Nghiêu nói: "Tiểu Bạch lần đầu tiên đến đây, chúng ta không thể trừng phạt cậu ta
quá nặng, mắc công sau này cậu ta vừa thấy bóng chúng ta đã ù té bỏ chạy sang hướng
khác."
Lê Mặc nói: "Đúng vậy, lần này phải thả con săn sắt để lần sau bắt được cá rô."
"Tôi quyết định... bắt cậu ta gọi điện thoại cho một người bạn nam bất kỳ, sau đó tỏ tình với
người đó. Nhưng không được nói ra cậu ta đang ở trong chương trình."
Lê Mặc bổ sung nói: "Không được gọi cho người quản lý." Hắn chỉ ngón tay về phía Cao
Cần: "Người quản lý của cậu đứng ở kia kìa."
Người quay phim lập tức quay cận cảnh Cao Cần.
Chung Nghiêu nhận lấy một bộ loa ngoài do nhân viên đưa tới: "Suy nghĩ nhanh lên, cậu
định gọi cho ai?"
Tiểu Bạch mở danh bạ trong điện thoại di động của cậu ra, mới phát hiện chỉ có vẻn vẹn bốn
số điện thoại.
Giả Chí Thanh, người quản lý, không được.
Cao Cần, người quản lý, không được.
Phong Á Luân, đang bị giam, không được.Chỉ còn lại số của Nhan Túc Ngang. Đó là hôm trước sau khi ăn lẩu xong, Nhan Túc Ngang
đã tự mình lưu vào.
Chung Nghiêu nhìn trộm một cái, lập tức hít sâu một hơi, rồi kích động đến độ nhảy nhỏm
lên: "Hôm nay chúng ta nhất định đạt được tỉ suất rất cao!"
Lê Mặc không hiểu hỏi lại: "Vì sao vậy?"
Chung Nghiêu nói: "Tôi đã thấy tên của người đó."
"Ai vậy?"
Chung Nghiêu thầm thì vào tai của Lê Mặc.
Lê Mặc cũng lập tức hít sâu một hơi: "Anh nghĩ là cậu ta sẽ gọi cho người đó à?"
Chung Nghiêu cười trộm: "Trong danh bạ điện thoại cậu ta chỉ có bốn cái tên, mà hai tên đã
là người quản lý rồi."
Lê Mặc nói: "Vậy cơ hội là 50-50."
Chuyện của Phong Á Luân là một xì căng đan. Chung Nghiêu đương nhiên không dám giải
thích trước mặt nghệ sĩ và người quản lý số một của Ematto, chỉ bâng quơ nói: "Tôi nghĩ khả
năng rất là cao đó."
Lê Mặc hướng về phía Tiểu Bạch nói: "Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Tiểu Bạch gật đầu.
Chung Nghiêu nối loa ngoài với điện thoại của Tiểu Bạch, sau đó hào hứng giục: "Mau gọi
điện đi."
Tiểu Bạch chọn số của Nhan Túc Ngang, sau đó bấm phím gọi.
Chuông vừa reo hai lần liền được trả lời.Giọng nói của Nhan Túc Ngang từ đầu dây bên kia rõ ràng truyền tới: "Tiểu Bạch à?"
Tiểu Bạch mập mờ nói: "Phải."
"Chuyện gì thế?" Nhan Túc Ngang phát âm vô cùng rành mạch.
Chung Nghiêu đoạt lấy tấm bảng trên tay Trần Phi giơ lên, bên trên viết rõ ràng hai chữ
"Thông báo."
Tiểu Bạch không hiểu sao mặt lại đỏ bừng lên: "Tôi... tôi muốn... muốn..."
Chung Nghiêu cùng Lê Mặc điên cuồng hoa chân múa tay khích lệ.
"Muốn gì?" Nhan Túc Ngang dừng lại, cười nói: "Muốn mời tôi ăn?"
Chung Nghiêu cùng Lê Mặc mặt đối mặt, thi nhau há miệng làm động tác ăn cơm.
"Không phải." Tiểu Bạch thấy trán Cao Cần hơi nhăn lại, trong lòng căng thẳng, liền nói một
hơi không suy nghĩ: "Tôi muốn tỏ tình với anh."
Chung Nghiêu cùng Lê Mặc nhào tới ôm nhau, buông ra, rồi lại nhào tới ôm nhau một lần
nữa.
Nhan Túc Ngang im lặng đủ sáu giây, rồi ngập ngừng hỏi: "Cậu có phải đang tham gia
chương trình truyền hình không?"
Chung Nghiêu và Lê Mặc đồng thời há hốc mồm, sau đó cùng thất vọng giơ ngón tay cái
quay xuống dưới.
"Không phải là chương trình "Vua Bóng Bàn" chứ?" Nhan Túc Ngang cười nói.
Tiểu Bạch giật mình, sau đó vô thức trả lời: "Phải."
Chung Nghiêu mở miệng nói: "Túc Ngang đối với lời tỏ tình của Tiểu Bạch có cảm giác thế
nào?"Nhan Túc Ngang cười nói: "Cảm thấy hình như còn thiếu một bữa tối lãng mạn với nến và
hoa hồng."
Lê Mặc nói: "Tôi lập tức gọi điện chuẩn bị."
Trong điện thoại nghe rõ tiếng phát ra từ ti vi.
Chung Nghiêu lập tức huơ huơ tay trước màn ảnh: "Thấy tôi không?"
Nhan Túc Ngang cười nói: "À, bộ đồ anh đang mặc hơi rộng, không phải đồ của anh phải
không?"
"Đúng thế, chính là đồ của Tiêu Phúc Bình ba mươi năm trước." Chung Nghiêu xoay một
vòng: "Được bảo tồn rất tốt đó nha."
Lê Mặc khoác lác nói: "Cậu dám mặc đồ cổ xuất hiện trong chương trình. Cẩn thận bị bọn
cướp lột đồ."
Chung Nghiêu vỗ vỗ trán thở dài nói: "Ngay cả khi không mặc đồ cổ, cũng có rất nhiều người
đi đường muốn lột đồ tôi, tôi cũng quen rồi."
Lê Mặc nói: "Cậu mà cũng có người muốn lột đồ, cỡ như Nhan Túc Ngang thì phải làm sao
đây?"
Nhan Túc Ngang cười nói: "Tôi đuổi theo lột đồ anh ấy."
Chung Nghiêu làm bộ xấu hổ nói: "Không nên nói huỵch toẹt như vậy nha, Tiểu Bạch sẽ
ghen đó."
Lê Mặc ôm mặt nói: "Trời ơi, sao tôi có thể hợp tác với người như cậu chứ."
Chung Nghiêu lè lưỡi, cười nói: "Cảm ơn Nhan Túc Ngang. Tiểu Bạch còn muốn tỏ tình nữa
không?"Tiểu Bạch vội vã lắc đầu.
Cuộc gọi kết thúc, nhưng trong lòng Nhan Túc Ngang thật lâu sau vẫn chưa thể bình tâm lại
được.
Hắn phải thừa nhận rằng, lúc Tiểu Bạch nói câu tỏ tình tim hắn đập rất mạnh, so với mối tình
đầu còn khẩn trương còn kịch liệt hơn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Nếu như không phải
Cao Cần trước đó đã nhắn tin cho hắn, nói là Tiểu Bạch đang tham gia chương trình, hắn có
thể đã để lộ ra những rung động thật lòng đó rồi.
May mà... may mà Cao Cần có mặt ở trường quay.
Hắn có chút run sợ với tay lấy chai rượu vang, nhưng lại bị trượt tay, xòe tay ra, mới phát
hiện lòng bày tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi.