Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 19

Đại Thần: Vì sao cậu lại tới...

~.~

Tiểu Bạch vẫn biết Nhan Túc Ngang bình thường nhìn rất đẹp trai. Nhưng ngày hôm nay

hắn ngồi ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, mái tóc có chút lộn xộn, làm cho hắn thoạt

nhìn không còn vẻ hào hoa phong nhã, khí thế bức người như ngày thường, ngược lại toát

ra một vẻ mệt mỏi đau ốm, yếu ớt suy nhược, hấp dẫn chết người.

Thứ duy nhất không thay đổi, chính là đôi con ngươi đen láy, vẫn như cũ lấp lánh tinh anh,

dường như chỉ cần liếc mắt là có thể xuyên thấu lòng người.

Tiểu Bạch nhìn cái sô pha chất đầy hoa và trái cây mới nhớ ra, mình là tay không đi tới.

"Tôi..." Cậu dừng một chút, tìm từ diễn đạt: "Anh muốn ăn món gì? Tôi đi mua cho?"

Anh muốn ăn món gì? Tôi đi mua cho?

Bàn tay đang nắm lấy cạnh giường của Nhan Túc Ngang đột nhiên nắm chặt.

Cảnh tượng tương tự thế này đã từng đóng trong rất nhiều bộ phim, đã từng nghe vô số lời

ngon tiếng ngọt, nhưng một lời hỏi thăm ân cần mà bình thản như vậy lại làm hắn trong nháy mắt cảm nhận được một thứ cảm xúc gọi tên là ngọt ngào. Hơn nữa ngày càng dâng trào

mãnh liệt không thể nào kiềm chế được.

Hắn không thể không cười khổ chế giễu chính mình.

Thấy chưa, Nhan Túc Ngang, ngươi quả nhiên đã rơi vào tay giặc rồi.

Rơi vào tay cậu bé ngây thơ đơn thuần trước mặt.

"Đến đây." Hắn vươn tay, vỗ vỗ mép giường.

Tiểu Bạch nghe lời đi tới, ngồi vào cái ghế đặt cạnh giường.

Nhan Túc Ngang cố hết sức giữ giọng bình thản hỏi: "Cậu vì sao lại đến đây?"

Nhìn gương mặt yếu ớt mệt mỏi của anh ấy, Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết trào

dâng, bản thân đại diện cho chính nghĩa dõng dạc tuyên bố: "Tôi đến để thăm anh. Chúng ta

là bạn bè, anh bị thương, tôi đến thăm cũng là chuyện nên làm."

Bạn bè?

Hắn từ khi nào đối với bạn bè lại có cảm giác chỉ hận không thể nhào tới ôm chặt vào lòng,

hung hăng mà hôn xuống thế này?

Nhan Túc Ngang ngẩng đầu lên, những suy nghĩ lộn xộn quái đản kia chỉ vì gương mặt nhỏ

nhắn trước mặt mà toàn bộ bị quét sạch.

"Tiểu Bạch."

"Sao?"

"Cậu không nên tới đây."

"..." Tiểu Bạch ngón tay đột nhiên nắm chặt vạt áo. Quả nhiên, chỉ có mình cậu đơn phương

tình nguyện thôi sao?"Nhưng mà," Nhan Túc Ngang chậm rãi thở ra, "Bất kể cậu đến vì lý do gì. Cậu nếu đã đến,

tôi sẽ không bao giờ để cậu đi."

Lý trí của hắn, lương tri của hắn, ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy đã bị cháy tan thành

tro bụi rồi. Người từng xuất hiện hàng trăm hàng ngàn lần trong giấc mơ giờ đây chân chân

thật thật đứng ngay trước mắt, hắn làm sao còn lý do nào để mà trốn chạy cùng né tránh?

Cũng giống như một chiến sĩ đang phân vân không biết có nên ra chiến trường hay không,

tự dưng chiến lợi phẩm lại xuất hiện trước mặt, hắn phải lấy lý do gì để mà cự tuyệt đây?

Trái tim ngại ngần, từ trước đến nay chưa bao giờ kiên định như lúc này.

Cảm giác mông lung, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ rõ ràng đến như vậy.

Tiểu Bạch chớp mắt: "Không được đâu, ngày mai tôi còn phải tham gia "Kẻ Thù Của Bọn Đê

Tiện" nữa."

"Được. Tôi không còn cách nào khác hơn là tạm thời đem cậu cho bọn họ mượn một lúc."

Một khi đã hạ quyết tâm, tâm trạng của Nhan Túc Ngang vô cùng tốt, cố ý cong khóe môi lên

đùa giỡn với cậu.

Tiểu Bạch không hiểu sao tim chợt đập nhanh hai nhịp, vội vàng nhìn sang hướng khác nói:

"A, chân của anh bị thương thế nào rồi?"

"Chỉ bị nứt xương thôi, không đáng bận tâm." Nói xong, hắn nhấc chăn lên, lộ ra một chân

đang bị bó bột thạch cao kín mít.

Tiểu Bạch nhìn thấy sợ hãi kêu lên: "Như vậy mà không đáng bận tâm à?"

"Ừ. Khi mới bắt đầu đóng phim, tôi đã từng bị ngã từ trên dây cáp xuống, thiếu chút nữa biến

thành người ngớ ngẩn." Nói xong, hắn vén tóc, cúi đầu để cho Tiểu Bạch nhìn: "Nhìn xem,

có thấy một vết sẹo mờ mờ không?"Tiểu Bạch nuốt nước miếng một cái, tay run run nhè nhẹ chạm vào vết sẹo: "Đau lắm phải

không?"

"Khi đó đã hôn mê rồi, cũng không có cảm giác gì. Bây giờ đã thành sẹo, đương nhiên

không còn đau nữa."

Nghe Nhan Túc Ngang nói một cách nhẹ nhàng như vậy, Tiểu Bạch băn khoăn tự hỏi có

phải do mình đã phóng đại quá mức hay không.

Hai người ngồi yên lặng không nói gì.

Nhan Túc Ngang thấy rất hài lòng.

Tiểu Bạch thấy hơi bối rối.

"À, hôm đó tôi nhắn tin cho anh, anh có nhận được không?"

Nhan Túc Ngang ánh mắt lóe lên một cái, lập tức làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Hôm nào? Tin

nhắn gì?"

Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là không nhận được."

Cũng phải thôi, bạn bè trong trường hợp đó cho dù là không đến được, cũng sẽ gọi điện

thoại hay nhắn tin trả lời chứ.

Tảng đá lớn chắn ở trong lòng được dời đi, tâm tình của cậu tự nhiên tốt lên.

Nhan Túc Ngang nhìn khuôn mặt hồn nhiên tươi cười của cậu, trong lòng lần đầu tiên cảm

thấy nói dối là một tội ác, "Tiểu Bạch à."

"Ừ?"

"Thật ra..." Hắn do dự một chút rồi mới nói: "Mấy ngày hôm trước tôi vẫn còn rất mơ hồ."

"Mơ hồ?""Đúng vậy. Vì gặp phải một biến cố lớn nhất trong đời."

"Biến cố lớn nhất trong đời?" Tiểu Bạch nhớ tới cái chết của Hùng ca, nhớ tới tiệm thịt Hưng

Long bị bán cho người khác, lập tức căng thẳng, "Lớn thế nào? Khó khăn lắm sao?"

"Cực kỳ lớn cực kỳ khó khăn." Nhan Túc Ngang lấy tay sờ sờ môi, "Từ trước tới nay tôi đã

quen sống tự do một mình, quen làm theo ý mình. Cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng đều tự

mình gánh vác. Nhưng mà, biến cố lần này lại có thể gây tổn thương đến người khác, cho

nên tôi rất phân vân."

Tiểu Bạch nhìn sắc mặt băn khoăn của hắn, khuyên nhủ: "Vậy anh có hỏi người kia chưa,

biết đâu người đó sẵn lòng gánh vác cùng anh thì sao?"

Ánh mắt mờ mịt của Nhan Túc Ngang nhất thời sáng lên, lấp lánh nhìn cậu chăm chú: "Thật

không?"

"Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu đã là bạn bè, cũng nên giúp đỡ quan tâm lẫn nhau mới phải."

Bạn bè chết tiệt.

Giúp đỡ quan tâm lẫn nhau chết tiệt.

Nhan Túc Ngang đối với những từ ngữ cao thượng nhất của cuộc sống này, lần đầu tiên

cảm thấy khinh bỉ.

"Anh rốt cuộc đã gặp phải biến cố gì vậy?"

Nhìn Tiểu Bạch ánh mắt tràn đầy tin tưởng, Nhan Túc Ngang một chữ cũng không nói nên

lời: "Không có gì nghiêm trọng. Cậu cứ coi như tôi đang ở thời kỳ mãn kinh đi."

"... Hả?"

Điện thoại của Tiểu Bạch reo lên.Là Cao Cần.

"Tới nơi rồi?"

"Ừ."

"Đưa điện thoại cho Nhan Túc Ngang." Cao Cần giọng nói có chút ghê rợn.

Tiểu Bạch ngẩn người, rồi sau đó đưa điện thoại cho Nhan Túc Ngang nói: "Là anh Cao

Cần."

Nhan Túc Ngang không chút do dự nghe điện thoại.

Cao Cần đánh phủ đầu ngay từ giây phút đầu tiên: "Đừng động vào cậu ấy."

"..." Nhan Túc Ngang hoàn toàn tê liệt trong vòng năm sáu giây mới hoàn hồn cười khổ nói:

"Tôi đâu phải tội phạm bắt cóc tống tiền. Anh xem phim xã hội đen nhiều quá hả?"

Cao Cần nói: "Dù sao đi nữa, anh hãy cẩn thận."

"Tôi hiểu rất rõ tôi đang làm gì."

"Con đường này chắc chắn là đường cùng, nếu anh vẫn nhất quyết phải đi, không cần kéo

người khác chết theo."

Con đường này một người làm sao đi được? Nhan Túc Ngang lạnh lùng nói: "Anh có thời

gian xen vào chuyện của tôi, không bằng lo cho mình trước đi. Anh nghĩ chuyện của Phong

Á Luân có thể che mắt được những ai?"

"Đây là hai chuyện khác nhau. Tiểu Bạch là nghệ sĩ dưới trướng tôi, tôi có trách nhiệm giám

sát không để cậu ta lầm đường lạc lối."

"Dưới trướng anh không phải là Phong Á Luân sao? Anh hiện nay chắc hẳn đang rất nhức

đầu nghĩ cách để cậu ta tái xuất giang hồ phải không?"Câu nói đã đánh trúng tử huyệt của Cao Cần.

Mấy ngày nay nghe giọng của Mã Thụy, dường như đã nguội lạnh, thậm chí có ý định từ bỏ

Phong Á Luân.

Dù sao thì lần này Phong Á Luân đã gây chuyện quá lớn, xôn xao dư luận, so với cảnh cây

gãy cành rơi cũng tệ đến thế là cùng.

Ban đầu khi Phong Á Luân từng bước từng bước tạo dựng địa vị cùng danh tiếng, đã vô

cùng gian khổ nếm mật nằm gai mà xây dựng sự nghiệp, mới đạt được tới vị trí của ngày

hôm nay, thế mà giờ đây phải đối mặt với nguy cơ sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

Bởi vì danh tiếng đã có tì vết, rất nhiều thương hiệu đã hủy bỏ hợp đồng quảng cáo. Những

lời mời đóng phim lúc trước bay đến tới tấp như mưa giờ đây lại hiếm như lá mùa thu. Cũng

có một số lời mời đóng những vai phụ không đầu không đuôi, rõ ràng là muốn đục nước béo

cò.

Nói tóm lại, Phong Á Luân lần này đã ngã một cú quá nặng.

Nhan Túc Ngang đột nhiên nghe thấy tiếng cúp máy, lẩm bẩm nói: "Thật phong độ quá!"

Đưa điện thoại trả lại cho Tiểu Bạch, mới nhận ra cậu đang chăm chú nhìn hắn. "Trên mặt

tôi có cái gì à?"

"Anh và anh Cao Cần cãi nhau hả?"

Nhan Túc Ngang há há miệng: "Không phải cãi nhau, chỉ là dùng lý trí thảo luận một số vấn

đề không thuộc phạm vi lý trí thôi."

Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không.

Nhan Túc Ngang nhìn sắc trời: "Bây giờ cũng đã tới giờ uống trà rồi, cậu muốn ăn gì?"

Tiểu Bạch cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, hoảng sợ kêu lên: "Tới giờ phải về rồi.""Về?" Nhan Túc Ngang đang hăng hái bừng bừng chợt giống như bị tạt một gáo nước lạnh,

khuôn mặt xìu xuống như cái bánh tráng bị nhúng nước: "Trời còn sớm mà."

"Không được. Chí Thanh hôm nay mới xuất viện, tôi phải về chăm sóc cậu ấy."

"Chí Thanh? Giả Chí Thanh? Người quản lý của cậu? Hai người ở chung à?" Nhan Túc

Ngang hỏi một câu, sắc mặt âm u thêm một phần.

"Phải." Tiểu Bạch gật đầu.

Nhan Túc Ngang không hài lòng cau mày: "Các cậu vì sao lại ở chung? Công ty không sắp

xếp chỗ ở cho cậu à?"

"Công ty muốn tôi chuyển đến ký túc xá, nhưng như thế không chăm sóc cho Chí Thanh

được. Cậu ấy cũng không biết nấu ăn..."

"Chăm sóc cậu ta? Còn nấu ăn nữa?" Nhan Túc Ngang bất chợt cảm thấy tủi thân, tủi thân

vô cùng.

Hắn cho tới bây giờ còn chưa được ăn đồ do Tiểu Bạch nấu lần nào, cái tên Giả Chí Thanh

kia dựa vào cái gì mà mỗi ngày đều được ăn?

Tiểu Bạch nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi thực sự phải đi rồi. Không thì Chí Thanh sẽ đói bụng

đó."

Lại Chí Thanh.

Tốt, tốt lắm, rất tốt. Cái tên kia kể từ giờ phút này sẽ được vinh dự đứng đầu bảng những

thứ mà Nhan Túc Ngang ghét nhất!

Mặc dù vậy, Nhan Túc Ngang vẫn cố gắng chịu đựng đem suy nghĩ này nhịn xuống: "Đừng

lo, tôi sẽ nhờ Lâm Phát đưa cậu về.""Không cần đâu, tôi đi xe buýt được rồi..." Giọng nói của Tiểu Bạch dưới ánh mắt sắc như

dao của Nhan Túc Ngang từ từ nhỏ dần.

Nhan Túc Ngang nhanh chóng thông báo cho Lâm Phát tới đón người, sau đó lại nói: "Như

vậy cuối cùng chúng ta cũng có chút thời gian uống trà, được chứ?"

Tiểu Bạch còn muốn từ chối, Nhan Túc Ngang đã vui vẻ hào hứng nói tiếp: "Hoặc là ăn cái

món mà lần trước cậu định mời tôi, mì qua cầu phải không?"

...

Không khí đột nhiên đông cứng.

Khi Nhan Túc Ngang phát hiện ra mình vừa nói gì thì đã quá trễ.

Nhìn Tiểu Bạch sắc mặt trong nháy mắt sa sầm, Nhan Túc Ngang cuối cùng cũng hiểu được

thế nào gọi là vui quá hóa buồn.

"Ờ, Tiểu Bạch à?"

Tiểu Bạch quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, cho dù Nhan Túc Ngang xin lỗi thế nào, dỗ dành ngon ngọt thế nào đi nữa, Tiểu

Bạch cũng chỉ im lặng đáp lại.

Cho đến khi Lâm Phát đến.

Nhan Túc Ngang oán hận sao anh ta không đến trễ một chút. Ít ra cũng cho hắn thêm chút

xíu cơ hội xin lỗi chứ.

Lâm Phát nói: "Xe đã đậu ở bên ngoài." Bởi vì cánh phóng viên đang túc trực rất đông, xe

công ty lại đã bị nhận diện, nếu như hắn đậu xe bên trong bệnh viện, không tới vài phút, các

phóng viên ngay cả bánh xe cũng sẽ giúp hắn gỡ xuống.Tiểu Bạch nghe vậy đứng lên.

Nhan Túc Ngang rầu rĩ nói: "Anh lái xe đi đâu đó một vòng đi rồi quay lại."

Lâm Phát quay người định đi ra.

Nhan Túc Ngang thấy Tiểu Bạch cũng đi theo, vội vàng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Đi hóng gió chung với anh ấy."

"..." Nhan Túc Ngang oán hận trừng mắt nhìn Lâm Phát.

Lâm Phát cảm thấy mình hoàn toàn vô tội.

Nhan Túc Ngang cuối cùng thở dài, nghiêng người dựa vào thành giường, yếu ớt nói:

"Không cần đi đâu, về nhà sớm một chút đi." Hừm, hắn phải nằm viện, hai người bọn họ lại

đi hóng gió, chẳng lẽ muốn chọc hắn tức chết hay sao?
Bình Luận (0)
Comment