Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 24

Con người không thể sống thay cho người khác, vì người khác cũng chẳng thể sống thay

cho bạn được.

~.~

Các phóng viên như được đánh thức chợt nhảy dựng lên, đủ mọi câu hỏi bắn ra tới tấp như

súng liên thanh. Phải biết rằng, từ sau sự kiện say rượu lái xe tấn công cảnh sát tới nay, đây

là lần đầu tiên Phong Á Luân lộ diện.

"Phong Á Luân, anh lúc đó thật sự tấn công cảnh sát à?"

"Phong Á Luân, anh nghĩ anh còn có tư cách làm thần tượng nữa không?"

"Công ty tiếp theo có kế hoạch sắp xếp công tác cho anh như thế nào?"

"Ảnh hưởng lớn nhất của chuyện say rượu lái xe tấn công cảnh sát với anh là gì?"

"..."

Bất kể câu hỏi có bao nhiêu gay gắt, Phong Á Luân trước sau vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh,

yên lặng lắng nghe.Cho tới lúc phóng viên phát hiện ra các câu hỏi của mình đều như nước đổ đầu vịt, mới tự

động tự giác dừng lại.

Phong Á Luân đợi đến khi khán phòng hoàn toàn im lặng, mới chậm rãi nói: "Thật ra lần này,

tôi không định sẽ trả lời câu hỏi của quý vị."

Cánh phóng viên lập tức xôn xao.

Tựa như việc đặt một con gà nướng thơm lừng giữa một đám người cực kỳ đói khát rồi nói

với bọn họ rằng, bà để bà ngửi chứ bà không ăn, thật là chuyện vô nhân đạo đến cỡ nào!

Phong Á Luân trước những ánh mắt này, cho dù là phẫn nộ hay van xin, cũng làm ra vẻ

không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Trước hết..."

Cánh phóng viên lập tức yên lặng trở lại.

"Tôi vì say rượu lái xe chống đối với cảnh sát, có lời xin lỗi đến tất cả các vị cảnh sát giao

thông, đồng thời cũng có lời xin lỗi đến tất cả quý vị khán giả về chuyện này." Hắn đứng lên,

cúi người thật sâu xuống, sau đó cầm lại micro trên tay nói: "Vừa rồi có bạn phóng viên hỏi

tôi, tôi có cảm thấy bản thân còn tư cách làm thần tượng nữa không..."

Cao Cần đột nhiên nhướn mày, cảm giác bất an ùn ùn kéo đến.

"Tôi nghĩ..." Phong Á Luân ngẩng đầu ngước mắt nhìn, đôi mắt đã ba năm liên tiếp vinh dự

được các tạp chí bình chọn là đôi mắt đẹp nhất của giới giải trí, đôi mắt cứ như cầu vồng

sau mưa, trong suốt mà thuần khiết, "Không có."

Cao Cần đột nhiên tay giữ chặt micro, rõ ràng là muốn nói, nhưng Phong Á Luân đã đi trước

một bước giữ vai hắn lại, mắt vẫn nhìn thẳng về phía đỉnh đầu của các phóng viên.

"Trước khi tôi bước vào giới giải trí, Cao Cần đã từng hỏi tôi muốn phát triển như thế nào.

Câu trả lời của tôi khi đó là thần tượng. Bởi vì tôi nghĩ thần tượng không chỉ đơn giản có

khuôn mặt hay dáng người đẹp, mà thật sự phải là một tấm gương sáng mẫu mực của giới nghệ sĩ. Thế mà giờ đây, tôi đang cảm thấy tiếc nuối và hối hận vô cùng, là bởi vì, tôi cuối

cùng đã không làm được điều đó." Hắn lần thứ hai cúi người: "Tôi muốn nói với các fan hâm

mộ rằng, xin lỗi, tôi đã làm các bạn thất vọng rồi."

Cao Cần sắc mặt dần dần tối sầm lại. Bởi vì hắn đã đoán được Phong Á Luân tiếp theo sẽ

nói điều gì.

Phong Á Luân ngẩng đầu: "Người đã làm chuyện sai trái, đều phải tự mình chịu trách nhiệm.

Cho nên tôi mong muốn chịu trách nhiệm chính là phải..."

"Á Luân!" Cao Cần khẽ quát.

Phong Á Luân ngoảnh mặt làm ngơ nói tiếp: "Rút lui khỏi giới giải trí."

Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh đều sững sờ nhìn hắn.

Lúc ở hậu trường, kịch bản mà hắn cùng Cao Cần chuẩn bị rõ ràng chỉ là xin lỗi thôi mà, sau

đó hy vọng công chúng cho người đã thành tâm hối cải một cơ hội để làm lại từ đầu, làm sao

lại biến thành rút lui khỏi giới giải trí như thế này?

Các phóng viên khi phút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, đèn flash lập tức điên cuồng lóe sáng

cứ như đang dùng thuốc kích thích.

Sắc mặt xám xịt của Cao Cần cũng hoàn toàn bị thu vào ống kính.

Có phóng viên hò hét hỏi: "Vậy sau đó anh có dự định gì?"

Phong Á Luân ánh mắt nhìn xuống: "Tôi đã nộp đơn xin nhập học một trường đại học ở Mỹ,

chuẩn bị đào tạo chuyên sâu. Bất quá rất xin lỗi, để tránh khỏi nghi ngờ có mục đích quảng

cáo, tên của trường đại học tôi xin phép không tiết lộ."

Cao Cần hai tay nắm lại thật chặt.

Nói dối, tất cả đều nói dối.Từ lúc ra khỏi sở cảnh sát tới nay chỉ mới vài ngày, cho dù là một trường đại học nhỏ nhất

cũng không có khả năng trong một thời gian ngắn như vậy cho cậu ta câu trả lời nhập học.

Đây rõ ràng là tiền trảm hậu tấu!

Một phóng viên đột nhiên nhắm vào Cao Cần hỏi: "Chuyện này là quyết định của công ty

phải không? Hay do chính Phong Á Luân tự mình quyết định."

Cao Cần cố tình liếc mắt nhìn Phong Á Luân một cái, chậm rãi mở miệng nói: "Đương nhiên

là quyết định của Phong Á Luân, cậu ấy hoàn toàn có ý thức và có chính kiến của riêng

mình. Lấy tư cách là người quản lý, tôi đối với quyết định này cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Lấy tư cách là một người đàn ông, tôi đối với phong thái dám làm dám chịu của cậu ấy mà

cảm thấy ngưỡng mộ tận đáy lòng."

Phong Á Luân cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên, như cười như không.

Các phóng viên lại nhắm vào Tiểu Bạch: "Là đồng môn sư huynh đệ, hai người cũng đã

từng bị giật tít trang bìa vì xì căng đan đồng tính luyến ái, đối với quyết định này của anh ấy

cậu nghĩ gì?"

Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn Phong Á Luân, vẫn còn cảm giác mơ hồ như lạc vào một vùng

sương mù.

Giả Chí Thanh lập tức đỡ lời: "Thật ra chuyện này anh Á Luân đã tiết lộ riêng cho chúng tôi

trước, chúng tôi tôn trọng quyết định của anh ấy."

Cao Cần ngoài dự tính liếc nhìn hắn một cái.

Chưa bàn đến việc Tiểu Bạch có thể thích ứng với sự hỗn loạn của giới giải trí này hay

không, riêng Giả Chí Thanh thì chắc chắn có thể. Ít ra cậu ta với cái kiểu mở to mắt mà nói

dối trơn tru như thế này, so bản lĩnh tuyệt đối không thấp hơn hắn là bao. Ngày hôm nay

biểu hiện của cậu ta thật sự là ngoài mong đợi của hắn.Các phóng viên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Tuy rằng không khai thác được gì về quan hệ của Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang, nhưng

quyết định rời khỏi giới giải trí của Phong Á Luân còn đáng giá hơn nhiều.

Quả nhiên không ngoài dự tính.

Tin Phong Á Luân giã từ giới giải trí một khi tuyên bố ra ngoài, Ematto, nhà Phong Á Luân

đều bị vây chặt như nêm.

Fan hâm mộ phát động các thể loại hô hào vận động để giữ người lại.

Các lộ anh hùng hào kiệt trước kia bởi vì chuyện tấn công cảnh sát mà thi nhau chỉ trích

Phong Á Luân lúc này cũng quay đầu, bắt đầu áp dụng chính sách mềm mỏng, tin tưởng

rằng Phong Á Luân một khi đã nhận ra lỗi lầm và hối cải sâu sắc rồi, thì cũng xem như có tư

cách làm thần tượng, hoàn toàn không cần phải quyết liệt dứt áo ra đi như thế.

Đương nhiên, những kẻ cười trên sự đau khổ của người khác cũng không phải là ít.

Như là quét sạch bọn thấp kém để thanh lọc giới giải trí, như là hãy đem lại một làn gió mới

cho giới giải trí, như là các loại bại hoại nên cút hết tới nước Mỹ đi... đủ mọi khẩu hiệu rần

rần xuất hiện.

Các mod của diễn đàn "Trời Cao Biển Rộng" mỗi ngày phải dọn dẹp bài viết, chỉnh sửa bài

viết, tả xung hữu đột bận rộn đến nỗi không ngóc đầu lên được.

Nhưng mà nhân vật chính rõ ràng chẳng hề bị ảnh hưởng gì.

Cho dù sau đó Mã Thụy thấy phản ứng của công chúng quá sức tích cực, liền lật lọng, thu

hồi quyết định loại bỏ trước kia, nói rằng đang lập kế hoạch để hắn một lần nữa tiến đến

đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng mà Phong Á Luân vẫn như cũ làm theo ý mình, không hề bị

lay chuyển.Trường học rốt cuộc cũng đã liên hệ được, tuy không phải trường nổi tiếng, nhưng may mắn

là nơi khá hẻo lánh thích hợp với ý định ẩn cư.

Đến người ngốc nghếch như Tiểu Bạch cũng nhận ra được bầu không khí giữa Phong Á

Luân và Cao Cần gần đây cực kỳ không ổn.

Hai người hầu như không bao giờ xuất hiện vào cùng một thời điểm. Điển hình rõ nhất là

qua việc đi toa lét.

Phong Á Luân và Cao Cần ban đầu đều dùng toa lét ở tầng hai, bởi vì đây là nơi rộng rãi

nhất công ty. Nhưng từ khi Phong Á Luân tuyên bố giải nghệ, hai người một thà rằng chạy

xuống lầu một, một đường đường thẳng tiến tới tầng trên cùng thưởng thức toa lét của giám

đốc.

Giang hồ lén lút đồn rằng Mã Thụy đối với chuyện này cực kỳ phản đối. Bởi vì toa lét ở tầng

trên cùng chỉ có Mã Thụy và thư ký hai người sử dụng, cho nên thiết kế ban đầu cũng chỉ có

hai gian một nam một nữ.

Thêm vào một người nam nữa, không gian sinh hoạt riêng tư của Mã Thụy không chỉ bị

quấy rầy, mà còn có nguy cơ bị tiết lộ.

Kể từ đó tin đồn Mã Thụy đi toa lét nhiều lần bị lan truyền ra ngoài.

Tiểu Bạch đang yên lặng đi bộ từ trạm xe buýt về nhà.

Mấy ngày nay tâm trạng của cậu không tốt lắm, thậm chí ngày hôm nay xuất hiện trên "Kẻ

Thù Của Bọn Đê Tiện" cũng có chút bơ phờ.

Cậu rất muốn lấy lại tinh thần, nhưng mỗi lần nghĩ đến Phong Á Luân sắp ra đi bay tới nước

Mỹ xa xôi, ngực lại cảm thấy như bị quả cân mấy trăm ký đè lên, không sao thở nổi.

Tin tin...Ánh đèn sau của xe hơi chiếu sáng làm cậu theo phản xạ đưa tay lên che mắt.

Xe dừng lại, cửa mở ra.

Bóng dáng cao lớn của Phong Á Luân từ trong xe bước ra, nhẹ nhàng đưa tay vẫy vẫy.

Tiểu Bạch hạ tay xuống, vội vã chạy tới bên hắn.

Phong Á Luân đóng cửa xe lại, khoanh tay trước ngực nói: "Nghe nói cậu hôm nay dẫn

chương trình không tập trung, làm biên đạo tức muốn điên đầu hả?"

Tiểu Bạch cúi mặt, nhè nhẹ gật đầu.

"Phải làm sao bây giờ? Người mới mà thể hiện như vậy, rất dễ lâm vào cảnh hoa chưa kịp

nở đã chóng tàn đó." Phong Á Luân thở dài, giống như ảo thuật lấy từ trong không khí ra hai

lon bia, một lon đưa cho cậu.

Tiểu Bạch giật mình nói: "A, anh Cao Cần có dặn..."

"Chỉ là nước giải khát thôi." Hắn chỉ vào dòng chữ "không chứa cồn", "Nhìn đi, chỉ là nước

dứa có ga giả bia thôi. Cho nên không cần đem ra Cao Cần hù dọa tôi."

"Tôi không có mà." Tiểu Bạch nói thầm, mở nắp lon.

"Cậu và Nhan Túc Ngang định như thế nào?"

Tiểu Bạch chỉ ngơ ngẩn một chút, cũng không ngạc nhiên lắm. Dù sao gần đây người hỏi

chuyện của cậu và Nhan Túc Ngang rất nhiều, "Chúng tôi là bạn bè." Cậu kiên định trả lời.

"Tôi tin cậu." Phong Á Luân dừng một chút, "Nhưng tôi không tin Nhan Túc Ngang."

Tiểu Bạch mở to mắt: "Sao vậy?" Nhan Túc Ngang nhìn thế nào cũng không giống người

xấu mà.

"Bởi vì anh ta thoạt nhìn giống như chó sói." Hơn nữa còn là một con sói đang rất đói khát."Sói?" Tiểu Bạch nhớ tới lần trước anh ấy cũng dùng từ này, "Sói ăn thịt thỏ hả?"

"Đúng vậy."

"Còn tôi chính là thỏ."

"Ừ." Xem ra Tiểu Bạch bắt đầu hiểu ra rồi. Phong Á Luân có chút vui mừng.

"Nhưng mà không ăn thịt tôi được đâu."

"..." Đối với Tiểu Bạch có lẽ không nên đặt nhiều hy vọng thì tốt hơn. Hy vọng càng cao, té

càng đau.

Bia dứa rất nhanh cạn hết phân nửa.

Phong Á Luân đột nhiên nói: "Nếu như có một ngày, tôi nói là nếu như nhé. Nếu như cậu rất

muốn làm một việc, nhưng mà toàn bộ thế giới đều phản đối... Vậy cậu sẽ làm sao?"

"Hả! Không lẽ muốn tôi đi Mỹ làm Bin Laden sao?" Tiểu Bạch nhăn mặt nhíu mày.

... Làm cách nào lại liên tưởng xa xôi đến như vậy? Phong Á Luân toát mồ hôi: "Không có

nghiêm trọng như vậy đâu."

Tiểu Bạch suy nghĩ thật lâu: "Chuyện phạm pháp tôi không làm đâu đó."

"Không phạm pháp."

"Nếu không phạm pháp, người khác vì sao lại phản đối?"

Phong Á Luân sờ sờ mũi: "Bởi vì theo quan điểm của bọn họ, chuyện này là sai trái."

"Tức là trái với đạo đức phải không?"

"Tôi không biết có trái với đạo đức hay không, nhưng chắc chắn không phải chuyện vô

lương tâm.""Vậy thì cứ làm đi." Tiểu Bạch hai tay nắm chặt lon bia, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bầu trời:

"Con người không thể sống thay cho người khác. Bởi vì người khác cũng chẳng thể sống

thay cho anh được."

"..." Phong Á Luân thở dài, "Tiểu Bạch."

"Hả?"

"Tiếc là tôi phải đi rồi, nếu không... không chừng tôi sẽ trở thành tình địch của Nhan Túc

Ngang mất."

Tiểu Bạch mờ mịt nhìn hắn.

"Quên đi." Phong Á Luân đột nhiên uống một hơi hết lon bia, đem lon rỗng nhét vào tay Tiểu

Bạch, mở cửa xe, ngồi vào rồi nói: "Cậu mau về nhà đi."

"Anh phải đi hả?"

"Tôi còn muốn đến một chỗ."

Phong Á Luân định đóng cửa xe, lại bị Tiểu Bạch lấy tay ngăn lại: "Rời khỏi giới giải trí... anh

có hạnh phúc không?"

Hắn sửng sốt một chút, rồi thản nhiên trả lời: "Không. Nhưng nếu tôi cứ tiếp tục ở lại cũng

không hạnh phúc. Hạnh phúc chính là thứ phải tự mình tìm kiếm."

Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không.

Phong Á Luân trước khi đóng cửa xe, ý nhị nói: "Nhớ kỹ chính cậu vừa nói rằng, con người

không thể sống thay cho người khác, bởi vì người khác cũng chẳng thể sống thay cho cậu

được."
Bình Luận (0)
Comment