Giả Chí Thanh: tôi chỉ là một con sói cô độc. (Tiểu Bạch: nhưng lại không có răng nanh)~.~
Từ công viên trò chơi trở về, đưa Tiểu Bạch tới dưới lầu, Nhan Túc Ngang đang định quay về nhà nghỉ ngơi một chút, đã bị cú điện thoại truy hồn đoạt mệnh của Liên Giác Tu dí theo sát gót.
Nhấc điện thoại lên, giọng của Liên Giác Tu đã gào rú: "Tôi bên này đã quay xong hết rồi, cậu cho dù có đang du hí ở địa ngục cũng phải trở lại ngay."
Dùng giọng điệu kiểu này, không cần phải nói, hắn ta chắc chắn đang ở trạng thái bị ma nhập.
Nhan Túc Ngang cũng không so đo nhiều lời vô ích, nói ngắn gọn: "Mười lăm phút nữa."
Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn nói: "Anh nên xin nghỉ đi, nhìn anh tinh thần không được tốt lắm."
Nhan Túc Ngang ánh mắt chợt sáng lên nói: "Có một cách có thể giúp tôi hết mệt mỏi."
"Cách gì?"
Nhan Túc Ngang chỉ chỉ ngón tay: "Hôn tôi một cái."
Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn hắn hết mười giây, mới nói: "Tôi đã lớn rồi."
"..." Lớn với hôn nhẹ thì có liên quan gì chứ?
Tiểu Bạch nói tiếp: "Cái này chỉ dùng để lừa gạt con nít thôi."
...
Vì sao lúc hắn mong muốn Tiểu Bạch thông minh, cậu ấy lại rất ngờ nghệch. Còn khi mà hắn mong muốn Tiểu Bạch ngờ nghệch, sao cậu ấy lại thông minh muốn chết?
Nhan Túc Ngang ủ rũ chọc chọc tay lái.
Đột nhiên, Tiểu Bạch ôm lấy cổ hắn hôn chụt một cái thật kêu lên má.
Nhan Túc Ngang khóe mắt liếc nhìn một gương mặt lấp ló qua gương chiếu hậu, tâm tình đột nhiên vô cùng tốt, có điều biểu hiện ra ngoài có vẻ rụt rè nói: "Cậu không phải vừa mới nói cái này chỉ dùng để gạt con nít thôi sao?"
Tiểu Bạch nói: "Vì có người mãi vẫn không chịu lớn."
...
Cậu ấy có phải đang nói hắn rất trẻ con hay không?
Nhan Túc Ngang hơi bị sốc chút xíu.
Tiểu Bạch nói: "Công viên trò chơi tuy rằng rất vui, thế nhưng đi viện bảo tàng hay thư viện có ý nghĩa hơn."
...
Cậu ấy quả nhiên nói hắn rất trẻ con mà.
Nhan Túc Ngang trong lòng bị công kích thành một cái hố to.
Tiểu Bạch lại nói: "Tôi lần sau sẽ dẫn anh đi chơi nữa."
Hố to lập tức được lấp đầy.
Nhan Túc Ngang thỏa mãn gật gật đầu.
Từ sau sự kiện mì qua cầu, Tiểu Bạch vẫn chưa từng hẹn hò với hắn, thật vất vả mới có được hôm nay, phải chăng là Tiểu Bạch đã quên mất chuyện kia rồi?
"Bất quá, anh không thể lại không trả lời tin nhắn, coi như không nhận được nha."
...
Xem ra để quên cần phải có thời gian, không thể nóng vội được.
Nhan Túc Ngang thở dài.
Tiểu Bạch xuống xe, sau đó vẫy vẫy tay nói với hắn: "Lái xe cẩn thận."
Nhìn kiểu nào cũng giống như chồng đang chuẩn bị đi làm được vợ tiễn chồng ra tận cửa nha. Tâm trạng của hắn nhất thời bay vút lên cao.
Vì thế, Nhan Túc Ngang ôm ấp cái tâm trạng tươi đẹp đó mà đi làm.
Đương nhiên, Liên Giác Tu có thể thưởng thức được tâm trạng tốt đẹp đó hay không lại là một chuyện khác.
Tiểu Bạch về tới nhà, thấy Giả Chí Thanh đang buồn chán ngồi chơi bói bài.
"Cậu hôm nay không hẹn hò với Nhạc Thanh sao?"
Giả Chí Thanh ai oán nhìn hắn một cái, rồi lại tiếp tục lật bài: "Vốn đã hẹn hò xong xuôi rồi, thế nhưng cô ấy lại nói có việc không đi được. Cậu đi cùng Đại Thần chơi vui không?" Nghe giọng điệu có bao nhiêu là ganh tị hờn dỗi.
Tiểu Bạch nói: "Không vui lắm."
"Hả?" Giả Chí Thanh ngay lập tức lên tinh thần: "Không vui như thế nào?"
Tiểu Bạch đem chuyện xảy ra ngày hôm nay nhất nhất kể lại một lượt.
Giả Chí Thanh nghe xong, nghiền ngẫm tiêu hóa cả nửa ngày rồi mới nói: "Vì thế, cậu đi hỏi Đại Thần, rằng anh ta có nguyện ý chung sống trọn đời với Liên Giác Tu không hả?"
Tiểu Bạch gật đầu, rồi lại giống như oán trách liếc nhìn hắn: "Cho nên sau này cậu không được hỏi mình những câu hỏi kỳ quái như vậy nữa."
"Người kỳ quái là cậu thì có." Giả Chí Thanh phóng ra một quân bài K màu đen, đặt lên sô pha, sau đó cung kính cúi lạy ba cái.
Tiểu Bạch tò mò hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Mình thắp cho Đại Thần nén nhang, phù hộ anh ấy sau khi tử trận, ra đi thượng lộ bình an."
Tiểu Bạch phật ý hỏi: "Sao tự dưng cậu lại trù ẻo anh ấy thế?"
"Mình chỉ tường thuật sự thật thôi mà."
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, sau đó tức giận không nói gì quay lưng bỏ về phòng.
...
Đây nghĩa là Tiểu Bạch hiện tại bởi vì câu nói đùa của hắn mà tức giận sao?
Giả Chí Thanh thu lại quân bài trên sô pha, lẩm bẩm nói: "Mình còn chưa có thắp nhang nữa mà."
Giả Chí Thanh mới sáng sớm đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cao Cần ở đầu dây âm thanh có thể dùng từ băng giá tới tận xương tủy để hình dung.
"Cậu tới công ty ngay lập tức."
"Tiểu Bạch thì sao?"
"Tạm thời ở nhà."
Tuy rằng Cao Cần chỉ nói không đầu không đuôi như vậy, nhưng chuyện có thể làm cho anh ta dùng cái loại giọng điệu này cũng không nhiều lắm, Giả Chí Thanh ngay tức khắc ý thức được vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, cũng không dám tiếp tục nằm trên giường nữa, vội vã nói vài câu qua loa với Tiểu Bạch, sau đó lập tức chạy tới công ty.
Lúc tìm được Cao Cần thì anh ta đang ngồi cùng một chỗ với Mã Thụy, sắc mặt nghiêm trọng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Giả Chí Thanh trong lòng dậy lên một linh cảm chẳng lành.
Cao Cần ném một quyển tạp chí qua cho hắn.
Ở ngay trên trang bìa tạp chí, là hình Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang cùng sóng vai nhau ngồi ăn hot dog, hai bên trái phải là tiêu đề to đùng "Nhan Túc Ngang cùng Tiểu Bạch bí mật hẹn hò ở công viên trò chơi" vô cùng bắt mắt.
Cao Cần còn chưa nói gì, Mã Thụy đã hùng hùng hổ hổ hỏi: "Chuyện bọn họ đi công viên trò chơi cậu có biết không?"
Giả Chí Thanh biết chuyện này không thể giấu diếm được, thẳng thắn thừa nhận: "Biết."
Mã Thụy đập bàn cái rầm: "Vậy mà cậu còn để cho bọn họ đi sao?"
Giả Chí Thanh uất ức nói: "Tôi không phải chúa ngục, cũng không phải thầy hiệu trưởng, làm sao có thể không cho chứ?"
Mã Thụy nghe hắn phản bác, tức khí xông thẳng lên đầu: "Cậu là người quản lý nha, bộ cậu không có đầu óc hả! Nghệ sĩ cái gì nên làm, cái gì không nên làm cậu chưa được học sao? Công viên trò chơi đông người như thế mà cũng để cho bọn họ đi được hả? Cậu cho dù không ngăn cản nổi, cũng phải báo một tiếng để công ty chuẩn bị chứ! Còn tên Tiểu Bạch kia cuối cùng là bị gì vậy hả, cậu nói cậu ta gây ra nhiều chuyện bê bối như vậy, tốt xấu gì cũng phải tìm cho tôi một bà một cô đi chứ. Gây tới gây lui toàn là xì căng đan với đàn ông không, cậu ta rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Có phải là gái giả trai hay không hả?"
Giả Chí Thanh bị hắn ta rống đến đơ cả cổ.
Cao Cần ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Được rồi, lên cơn cũng đã lên cơn rồi, anh có thể đi ra."
Mã Thụy nói: "Ê, tốt xấu gì tôi cũng là giám đốc mà. Cậu dám đuổi tôi đi hả?"
"Không lẽ tôi đi? Anh xử lý chuyện này nổi không?"
Mã Thụy nghẹn họng, oán hận trừng mắt liếc Giả Chí Thanh, rầm rầm tông cửa bước ra.
Giả Chí Thanh nói: "Kỳ thực chuyện này..."
Cao Cần khoát tay ngăn lại: "Cậu đợi chút nữa nói sau."
Giả Chí Thanh ngây người ra. Đợi chút nữa? Đợi cái gì chút nữa?
Cửa lại đột nhiên rầm rầm mở ra, Mã Thụy quát: "Đây là phòng làm việc của tôi!"
"Thì sao?"
"Thì là," Mã Thụy giọng điệu yếu ớt: "Cho dù cậu muốn mượn đi nữa, cũng nên nói một tiếng chứ."
Cao Cần nói: "Cảm ơn."
"... Không có chi." Mã Thụy lại đóng cửa đi ra ngoài.
Cao Cần quay đầu nói với Giả Chí Thanh: "Cậu nói được rồi."
Giả Chí Thanh nói: "Lúc Đại Thần hẹn hò Tiểu Bạch đi công viên trò chơi, chính là sau khi ghi hình "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" xong."
Cao Cần xoay xoay cây bút trên tay, bình thản nói: "Tôi không cần cái này, tôi muốn biết vì sao tin tức lại bị rò rỉ ra ngoài."
Giả Chí Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiểu Bạch nói ngày hôm qua ở trường quay có người quay phim chụp ảnh, chỉ sợ là có phóng viên ở đó, tình cờ thấy được Đại Thần và Tiểu Bạch, cho nên mới..."
Điện thoại reo lên, thư ký không giấu được sự hào hứng: "Đại Thần tới."
"Mời vào."
Cửa mở, Nhan Túc Ngang tiến vào, sắc mặt nhìn không được tốt lắm. Hai ngày liền phải quay phim cho tới lúc mặt trời mọc, mới sáng sớm đã bị dựng dậy, còn gặp phải chuyện này, tâm trạng của hắn đã xấu tới mức cực điểm.
Cao Cần nhìn hắn nói: "Anh nghĩ tin tức làm thế nào mà bị rò rỉ ra ngoài?"
Nhan Túc Ngang sắc mặt tối sầm, đưa tay đóng cửa lại, quay sang Giả Chí Thanh: "Cậu có phải đã đem chuyện tôi và Tiểu Bạch đi chơi nói cho Nhạc Thanh nghe?"
Giả Chí Thanh ngay lập tức nhạy cảm nhảy dựng lên: "Anh nghi ngờ tôi? Không thể là cô ấy. Cô ấy không phụ trách tin tức giải trí."
"Nhưng rõ ràng là tạp chí của cô ta."
Giả Chí Thanh kêu lên: "Không đúng, tạp chí của cô ấy tên là "Tri Kỷ"."
Cao Cần cười lạnh nói: "Cậu rốt cuộc mấy tháng nay học cái gì? Ngay cả "Truy Lùng Tung Tích Ngôi Sao" là phụ bản của tạp chí "Tri Kỷ" mà cũng không biết nữa sao?"
Giả Chí Thanh vô cùng kinh hãi, một hồi lâu sau mới nói: "Nhưng điều đó cũng không thể chứng minh là do cô ấy nói. Tiểu Bạch có nói qua, lúc đó có rất nhiều phóng viên tại công viên trò chơi, nói không chừng là do bọn họ thấy các người thì sao? Dựa vào cái gì mà một mực khẳng định là cô ấy?"
Nhan Túc Ngang lạnh lùng nói: "Bởi vì các phóng viên này không có khả năng biết được tôi buổi sáng tám giờ rưỡi tới nhà đón Tiểu Bạch."
Giả Chí Thanh nhất thời á khẩu không trả lời được.
Hắn ngày hôm qua đúng là có nói với Nhạc Thanh, Đại Thần tám giờ rưỡi tới đón Tiểu Bạch đi công viên trò chơi. Một lúc sau Nhạc Thanh gọi điện lại nói là có việc, không đi được.
Nhan Túc Ngang thấy hắn sắc mặt tái nhợt, giọng điệu cũng từ tốn hơn: "Tôi lần trước đã định nói với cậu rồi, Nhạc Thanh không phải là người đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Giả Chí Thanh không phục cười nhạt: "Có thể phức tạp đến mức nào?"
Nhan Túc Ngang liếc mắt nhìn Cao Cần.
Cao Cần chậm rãi nói: "Tôi chưa bao giờ biết được cậu thực sự lại vui vẻ hẹn hò với Nhạc Thanh."
Giả Chí Thanh nói: "Đây là chuyện riêng tư của tôi."
Cao Cần nói: "Đương nhiên đó là chuyện riêng của cậu, nhưng ít ra tôi đã có thể nói cho cậu biết, cô ta đã từng là người tình của Trương Phục Mãn."
Giả Chí Thanh sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, nhưng vẫn ngoan cường chống đỡ: "Chính anh cũng nói là đã từng mà. Lẽ nào đã từng thì bây giờ không thể thay đổi hay sao? Không lẽ đã từng là trộm cắp thì cả đời sẽ bị dán nhãn trộm cắp? Anh chưa từng nghe qua câu lãng tử hồi đầu vàng cũng không đổi được sao? Anh không biết câu buông đao xuống lập tức thành phật sao?"
(~ Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật: ngày xưa có một người làm nghề đồ tể ở hội Niết Bàn vừa bỏ dao xuống, ngay lập tức được thành phật)Cao Cần nhướn mày nói: "Tôi lần đầu tiên biết được cậu vậy mà cũng có tài hùng biện. Tuy rằng biểu hiện lại giống như chó bị giẫm phải đuôi."
Nhan Túc Ngang quát lên can ngăn: "Cao Cần."
Giả Chí Thanh bị kích động đến nỗi hai má đỏ bừng, toàn thân đều mang một vẻ phấn khích khác thường: "Đúng, tôi là chó bị giẫm phải đuôi, thế nhưng cho dù tôi là chó, tôi cũng xem thường đồ động vật máu lạnh vô tâm vô phế các người!"
Hắn gạt tay của Nhan Túc Ngang ra, hung hăng đẩy cửa chạy ra ngoài.
Nhan Túc Ngang cánh tay vẫn cứng đờ tại chỗ, nửa ngày sau mới thu lại, nhìn Cao Cần nói: "Anh không thấy anh vừa rồi có hơi quá đáng sao?"
Cao Cần thờ ơ nói: "Cậu ta chỉ mượn cớ để trút giận mà thôi. Gây họa xong, vỗ vỗ mông bỏ đi, để lại cục diện rối rắm cho người ta thu dọn, chiêu này thực sự cao tay. Về mặt này, tôi phải gọi cậu ta là sư phụ."
Nhan Túc Ngang nói: "Anh nói thật lòng chứ?"
Cao Cần liếc mắt nhìn hắn: "Tôi đảm bảo. Nếu bây giờ anh cảm thấy tôi có chút mi li gam châm chọc nào, tôi cũng sẽ giống như cậu ta vỗ vỗ mông, đi ra khỏi cửa chẳng thèm quay đầu lại."
Nhan Túc Ngang làm động tác khóa miệng lại.