Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 52

Liên Giác Tu: Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ tùy tiện cho số điện thoại nữa đâu.

~.~

Ematto.

Cửa phòng làm việc của Mã Thụy.

Thư kí hai mắt lập lòe phát ra ánh sáng xanh, lén lén lút lút mò lên QQ.

...

Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: Đại Thần tới Đại Thần tới Đại Thần tới!

Thề có chết cũng không theo cảnh sát: (⊙o⊙) Tới thách đấu?

Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: Không phải nha. Là tới tìm Cao Cần. Giám đốc bị đá đít ra ngoài rồi.

Thề có chết cũng không theo cảnh sát: (+﹏+)~ Choáng. Lẽ nào bọn họ mới là một đôi? Hại tôi sáng nay còn bị hình ảnh cùng nhau ăn hot dog của Đại Thần và Tiểu Bạch hù cho giật cả mình.

Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: /(ㄒoㄒ)/... Nhưng mà, trong phòng còn có Liên Giác Tu nữa.

Thúy Hoa: A aaa... Tiểu Liên Tử nhà tôi đã tới rồi à?

Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt:...

Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: Tiểu Liên Tử?

Thúy Hoa: Anh ấy là mạng sống của mình đó! (^o^)/~

Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: Tôi phải tập trung làm việc đây.

Thề có chết cũng không theo cảnh sát: Tôi phải đi ngủ trưa đây.

Thúy Hoa: %>_《% Cô còn chưa nói cho tôi biết Tiểu Liên Tử cùng bọn họ trong phòng làm cái gì mà?

Thề có chết cũng không theo cảnh sát: 3P.

Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: tôi đã bị mông ngựa của giám đốc đuổi ra ngoài ngàn dặm rồi. Có việc gì mời gọi điện thoại đường dài xuyên Thái Bình Dương.

Thề có chết cũng không theo cảnh sát: giải tán thôi.

Thúy Hoa: ~~~~(>_<)~~~~

Cách đó một cánh cửa, bên trong phòng làm việc.

Cao Cần ngồi bắt chéo hai chân, nhàn hạ thoải mái cuộn cuộn lịch làm việc của Mã Thụy thành hình cái phễu.

Nhan Túc Ngang ngã người trên ghế xoay của Mã Thụy, nhắm mắt dưỡng thần.

Liên Giác Tu đứng bên cạnh bàn, kích động đến phun nước bọt. Trên thực tế, từ khi hắn vào tới giờ, tư thế của ba người cũng chẳng có gì thay đổi.

Đại khái là nói xong rồi mệt quá, Liên Giác Tu dừng lại lấy hơi nghỉ ngơi một chút, thấy hai người tỏ vẻ chẳng thèm để ý, tức khí lập tức bốc lên ngùn ngụt: "Hai người nói một câu gì coi! Một người là quản lý của minh tinh, một người là siêu cấp đại minh tinh, cư nhiên còn đâm chọc tôi thành cái rỗ như vậy, các người không thấy xấu hổ không thấy nhục nhã sao?"

Cao Cần liếc nhìn Nhan Túc Ngang: "Người quản lý của anh đâu?"

Nhan Túc Ngang đến mí mắt cũng không thèm mở: "Hình như đi nhầm phòng thì phải?"

"Các người..." Liên Giác Tu đập bàn rầm rầm: "Vì cái chuyện hư hỏng này, báo hại đoàn làm phim không thể quay tiếp được, các người không thấy hổ thẹn sao? Hả nam – diễn – viên – chính?!"

Nhan Túc Ngang đột ngột mở mắt: "Trước kia chúng ta mỗi lần hợp tác cũng tạo ra đủ loại tai tiếng, anh khi đó còn rất khoái chí mà."

Liên Giác Tu nói: "Lúc đó cần phải tuyên truyền cần phải gây sự chú ý."

Nhan Túc Ngang nói: "Bây giờ thì độ chân thật độ tin cậy còn cao gấp mấy lần."

Liên Giác Tu khẽ chửi một câu: "Tôi ban đầu còn lo lắng không thấy cậu yêu đương gì, hiện giờ lại nghĩ thà không có còn tốt hơn!"

Cao Cần thấy hắn trút giận xong xuôi rốt cuộc cũng chịu đứng ra làm người hòa giải: "Giải quyết vấn đề mới là chuyện quan trọng nhất."

Liên Giác Tu nói: "Tổ chức một cuộc họp báo giải thích tất cả mọi chuyện. Cậu không phải nói Trương Phục Mãn đã giải quyết xong với Nhạc Thanh rồi sao? Nếu vậy hẳn sẽ không còn vấn đề gì nữa?"

Nhan Túc Ngang không chút nghĩ ngợi trả lời ngay: "Tôi không đồng ý."

Lửa giận của Liên Giác Tu vừa mới hạ cờ thu trống ngay lập tức bốc lên tới đầu: "Chẳng lẽ cậu muốn bộ phim còn chưa chiếu đã bị tin đồn đè bẹp luôn sao?"

Nhan Túc Ngang nói: "Nếu như tôi bây giờ đi thanh minh mọi chuyện, như vậy sau này khi tôi và Tiểu Bạch chính thức công khai rồi, chuyện ngày hôm nay có khác nào há miệng mắc quai?"

Phòng làm việc nhất thời không một tiếng động.

Hiển nhiên là Liên Giác Tu và Cao Cần đều bị cái câu "sau này khi tôi và Tiểu Bạch chính thức công khai" của hắn làm cho kinh hồn hoảng vía mất rồi.

Nửa ngày sau, Liên Giác Tu mới lên tiếng: "Sao từ trước tới nay tôi lại không phát hiện ra cậu là người sống chân thành vậy chứ?"

Nhan Túc Ngang nhún vai nói: "Bởi vì với anh, tôi không thể nào chân thành cho nổi."

Liên Giác Tu triệt để câm lặng.

"Thực ra, tôi cũng không tán thành giải thích." Lời nói của Cao Cần hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Liên Giác Tu.

"Chẳng lẽ cậu cũng định công khai với Phong Á Luân cùng lúc với bọn họ?" Chuyện của Cao Cần và Phong Á Luân trong nhóm bạn bè với nhau trước nay không có gì là bí mật cả. Khi Phong Á Luân đi Mỹ du học cũng thông qua hắn mà tìm trường học, cho nên những sự việc xảy ra giữa bọn họ sau này ít nhiều gì cũng hiểu được.

Cao Cần liếc xéo hắn một cái: "Dục cầu bất mãn thì phải vào WC quay mặt vô tường tự mình giải quyết, không nên ở chỗ này nã đạn lung tung."

Liên Giác Tu cười lạnh nói: "Tôi mà dục cầu bất mãn, cậu làm sao biết được tôi mỗi ngày có bao nhiêu là mỹ mãn chứ?"

Nhan Túc Ngang nói: "Nếu vậy chính là thận hư."

Liên Giác Tu hung hăng trừng mắt liếc hắn nói: "Cậu theo đuổi tán tỉnh như thế nào mà cho tới bây giờ ngay cả hôn cũng chưa được hôn, cậu không có quyền lên tiếng."

Nhan Túc Ngang đắc ý nói: "Tôi thì thắng lợi đã ở trong tầm tay rồi, anh cùng lắm chỉ có nóng giận trong tay. Tôi còn có cả một tương lai để hy vọng, anh thì có gì ngoài cả ngày la mắng chứ? Giữa hai chúng ta hoàn toàn không thể nào so sánh được."

Liên Giác Tu không nhịn được nói: "Fuck, cậu chờ đó, tôi nhất định sẽ tìm được một nửa của mình trước cậu cho coi. Đến lúc đó cho cậu chảy nước miếng mở to con mắt ra mà nhìn!"

Cao Cần nghe bọn họ nói nhảm, không khỏi nhớ đến cái tên Phong Á Luân đã vỗ mông bỏ đi kia, tâm trạng nhất thời tồi tệ gấp trăm lần: "Chúng ta hiện giờ là đang thảo luận tìm cách giải quyết xì căng đan đó hả?"

Liên Giác Tu như được gãi trúng chỗ ngứa sờ sờ cằm: "Ý kiến của cậu thế nào?"

"Dứt khoát cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, cứ để cho người ngoài càng đoán càng sai."

Nhan Túc Ngang nhướn mày: "Anh định làm dậy lên tin đồn?"

Cao Cần khóe miệng khẽ cong lên: "Ngày cuối tuần ở công viên trò chơi kẻ đến người đi đông nghẹt, vào một ngày nhạy cảm như thế, đúng vào lúc có đoàn làm phim "Mỗi ngày chúc ngủ ngon" và đám phóng viên ở đó mà còn chạy tới để hẹn hò, nhìn kiểu nào cũng thấy được nếu không phải là đồ đầu bị cánh cửa kẹp, thì cũng là loại tin đồn nhảm nhí mà thôi. Hơn nữa còn là loại tin đồn quá thiếu muối."

Liên Giác Tu lập tức nói: "Cậu ta thuộc về trường hợp đầu tiên."

Nhan Túc Ngang chẳng thèm quan tâm nói: "Tôi cam tâm tình nguyện làm đồ đầu bị kẹp cửa."

"Sao trước đây tôi lại không nhận ra cậu là người buồn nôn đến như vậy?"

"Bởi vì anh không đáng để tôi buồn nôn."

Cao Cần không thể không tiếp tục gián đoạn bọn họ: "Có điều kế hoạch này còn cần sự phối hợp của Tiểu Bạch nữa." Hắn giơ tay nhìn đồng hồ: "Cậu ấy khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới đây, tôi sẽ nói với cậu ấy."

Nhan Túc Ngang hai mắt sáng lên, vẻ tươi cười dịu dàng lập tức trở lại: "Tiểu Bạch sắp tới đây?"

Cao Cần đem cái phễu đặt lên bàn, mỉm cười nói: "Anh trong vòng ba mươi phút phải đi ra. Nếu cần, tôi sẽ phái bảo vệ đi theo giám sát."

Nhan Túc Ngang hừ lạnh một tiếng: "Đạo đãi khách của Ematto thật sự làm cho người ta không tìm được chỗ nào có thể khen ngợi được."

"Theo lập trường mà nói, quan hệ giữa chúng ta hẳn phải là giữa Montague và Capulet mới phải."

Điện thoại di động của Liên Giác Tu đột nhiên vang lên.

Cao Cần và Nhan Túc Ngang đều im miệng, quay đầu nhìn hắn.

Liên Giác Tu nhìn thấy tên người gọi hiển thị, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Cao Cần hỏi: "Ai?"

"Juliet."

Liên Giác Tu đồng ý chạy tới đón bọn họ.

Tiểu Bạch cuối cùng cũng an tâm, cúp máy xong, lôi Giả Chí Thanh yên lặng ngồi trên vệ đường cạnh quán bar chờ.

Giả Chí Thanh có lẽ nháo mệt rồi, ý thức từ từ hôn mê, dựa vào vai cậu ngủ gật.

Lúc này cũng có một vài xe taxi đồng ý dừng lại chở bọn họ, bất quá lo lắng Liên Giác Tu đang trên đường chạy tới, nếu lỡ hẹn với người giúp đỡ mình là rất bất lịch sự, cho nên Tiểu Bạch quyết định thành thành thật thật ngồi đợi.

Khi Liên Giác Tu đến đã là hai mươi mấy phút sau đó.

Hắn không xuống xe, chỉ ở trong xe chỉ huy Tiểu Bạch kéo Giả Chí Thanh lên băng ghế sau.

Giả Chí Thanh đang ngủ say, bị Tiểu Bạch lôi lôi kéo kéo đụng đụng đẩy đẩy, trong dạ dày ngay lập tức cuồn cuộn như sóng trào.

Liên Giác Tu thấy Tiểu Bạch đã ngồi lên đang định phóng xe đi, liền nghe phía sau một trận âm thanh nôn mửa ầm ĩ.

Trong xe nhất thời tràn nhập mùi vị của rượu và thức ăn bị nôn ra.

Liên Giác Tu cảm thấy dạ dày của mình cũng muốn cồn cào gợn sóng lên, thiếu chút nữa nôn theo.

Tiểu Bạch vội vã quay đầu lại hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Giả Chí Thanh lẩm bẩm vài câu, sau đó lại bất động.

Liên Giác Tu hạ kiếng xe xuống, nhấn mạnh chân ga lao về phía trước, hy vọng nhờ gió lạnh xua tan bầu không khí hôi rình trong xe.

Đại khái sau một đoạn đường, hắn rốt cuộc thấy đã có thể hít thở được rồi, mới chạy xe chậm lại, mở miệng nói: "Cậu có phải vì nguyên nhân này mới tìm tôi chở các cậu về không?"

Tiểu Bạch không hiểu ý của hắn, thành thật nói: "Trong điện thoại của tôi, anh là người cuối cùng có thể lựa chọn."

"..." Người cuối cùng được chọn? Nói cách khác, hắn bây giờ đáng phải ăn mừng vì chỉ có mình đủ tư cách dự thi hay sao? Liên Giác Tu cố nén bất mãn trong lòng hỏi: "Nhan Túc Ngang và Cao Cần thì sao?"

"Chí Thanh nói không cần bọn họ tới đón."

...

Liên Giác Tu lẩm bẩm dịch lại: "Chí Thanh không cho bọn họ tới đón?"

Tiểu Bạch gật đầu.

Liên Giác Tu vội đằng hắng một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ý của cậu là, Giả Chí Thanh yêu cầu cậu gọi tôi tới đón."

Tiểu Bạch nói: "Yêu cầu? Không có đâu. Cậu ấy cơ bản còn không biết tôi có số của anh nữa."

...

Nói cách khác, Giả Chí Thanh hiện giờ vô cùng không muốn gặp Nhan Túc Ngang và Cao Cần, còn tên của mình, là hoàn toàn không hề xuất hiện trên bảng bình chọn.

Liên Giác Tu nhấn ga càng ngày càng mạnh.

Chiếc xe phóng như bay, Tiểu Bạch phải nắm chặt tay vịn.

Đột nhiên, Liên Giác Tu phát hiện cảnh sát giao thông ở phía trước, khẽ chửi một tiếng, chân đạp mạnh thắng xe.

Hắn và Tiểu Bạch đều ngã về phía trước.

Rầm.

Giả Chí Thanh văng ra khỏi ghế ngồi, mặt trực tiếp đập vào đống hằm bà lằng nôn ra khi nãy.

"Ọe!" Một tiếng nôn thật lớn vang lên.

Hương vị quý hiếm cứ như sóng biển mãnh liệt dâng lên.

Liên Giác Tu và Tiểu Bạch cả hai đồng thời xanh mặt quay đầu lại.

Xe dừng ở ven đường.

Cảnh sát giao thông chậm rãi đi tới.

Liên Giác Tu ló đầu ra nhìn, người quen.

"Tốc độ xe gần chín mươi cây, quá tốc độ." Cảnh sát giao thông động tác lưu loát mở tập hóa đơn phạt.

Liên Giác Tu thở dài: "Ngoại trừ quá tốc độ, cậu không tìm được lý do nào khác hả?"

Cảnh sát giao thông chẳng thèm ngẩng đầu nói: "Tôi cũng muốn biết, ngoại trừ quá tốc độ, các người không còn gì khác để làm sao?" Phạt hết người này xong người kia lại ló đầu ra, trong chuyện này có cái gì quái dị đây? Bệnh truyền nhiễm sao chứ?

...

Liên Giác Tu lau mồ hôi nói: "Thực ra, tôi hôm nay là có nguyên nhân. Anh xem phía sau..."

Giả Chí Thanh vẫn nằm sấp mặt không nhúc nhích.

Cảnh sát giao thông khẽ liếc mắt một chút: "Vận chuyển thi thể?"

...

Liên Giác Tu gắng giữ bình tĩnh nói: "Ngộ độc rượu, khẩn cấp tới bệnh viện."

Cảnh sát giao thông ánh mắt chậm rãi quét qua mặt hắn, rồi lại dời sang Tiểu Bạch, cuối cùng lại quay về với hóa đơn phạt: "Anh lần trước nói anh là đạo diễn hả?"

Lẽ nào cậu ta sau lần đó đã nghiên cứu kỹ lưỡng cuộc đời sự nghiệp của mình, vì thế đột nhiên muốn biểu lộ tình cảm ngưỡng mộ với mình chăng?

Liên Giác Tu ôm ấp cảm giác vinh quang dào dạt, e ấp gật gật đầu.

Cảnh sát giao thông nghi hoặc hỏi: "Chỉ đạo diễn xuất tệ như vậy, anh chính là nhờ đi cửa sau mà lên phải không?"

...

Liên Giác Tu ngón tay gõ gõ vô lăng, khóe miệng co rút nói: "Nếu là vậy, cậu sẽ xé thêm một tờ hóa đơn nữa hả?"
Bình Luận (0)
Comment