Giả Chí Thanh: Chuyện của tôi cứ để như vậy sao?~.~Nhan Túc Ngang lên tiếng tổng kết: "Thế thì trước tiên đi mua bảo hiểm dự phòng. Sau đó thử biến giả thành thật xem sao, nếu mà không thành công, vậy chạy đi cướp cơm hộp của học sinh tiểu học."
Giả Chí Thanh liên tục: "..."
Tiểu Bạch hỏi: "Vì sao phải chạy đi cướp cơm hộp của học sinh tiểu học?"
Nhan Túc Ngang nói: "Như vậy mới mong được vô tù ngồi vài ngày, được chính phủ bảo vệ."
Tiểu Bạch hỏi: "Cướp cơm hộp là sẽ vô tù ngồi hả?" Tuy rằng cậu không hiểu rõ lắm về pháp luật, nhưng nếu chỉ cướp cơm hộp mà phải ngồi tù vài ngày, có phải hơi quá nghiêm khắc rồi không.
Cao Cần giải thích: "Bởi vì với cái bộ dạng bỉ ổi của cậu ta, cảnh sát sẽ cho rằng cậu ta chỉ có thể đi cướp học sinh tiểu học thôi."
Tiểu Bạch hỏi: "Buôn người đó hả?"
Giả Chí Thanh nghe thấy chịu hết nổi: "Mấy người không giúp đỡ thì thôi, đâu nhất thiết phải tổn thương tôi như thế?"
Cao Cần nói: "Không nhất thiết, nhưng cần thiết."
...
Giả Chí Thanh câm nín.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Trên màn hình điện thoại di động của Giả Chí Thanh, hai chữ "Diệt Tuyệt" tựa như ma trơi cứ lập lòe chớp tắt không ngừng.
Nhan Túc Ngang nhìn thấy Giả Chí Thanh sợ hãi không dám bắt máy, thản nhiên nói: "Tuyệt đối không nên hy vọng thời gian sẽ làm phai nhạt đi tất cả, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, mấy loại lửa giận này, phải nói là càng cháy càng mạnh."
Giả Chí Thanh ai oán trừng mắt nhìn hắn. Mấy loại lửa ghen ghét này, cũng là càng cháy càng mạnh.
Điện thoại được bắt máy.
Giọng nói ôn hòa của Liên phu nhân tựa như một cây búa nhỏ, từng búa từng búa giáng vào trái tim pha lê mỏng manh của Giả Chí Thanh.
"Con sáng sớm đã đi đâu thế? Có phải đi làm thủ tục xuất viện không? Tại sao ngay cả chào hỏi cũng không nói tiếng nào là sao?"
Giả Chí Thanh cung kính thưa: "Công ty có chút việc, anh Cao Cần gọi con đến hỗ trợ."
Bàn tay đang cầm ly uống nước của Cao Cần chợt khựng lại.
"Vậy à. Vậy khi nào con về? Có cần bác nói Giác Tu đi đón con?"
"Không cần đâu không cần đâu, đợi chút nữa anh Cao Cần sẽ chở con về."
Bàn tay đang đặt ly xuống của Cao Cần khựng lại một lần nữa.
Liên phu nhân dịu dàng nói: "Chí Thanh à."
Giả Chí Thanh mí mắt giật giật, giọng nói càng trở nên ngoan ngoãn: "Vâng. Bác cứ nói đi ạ."
"Tuy rằng Cao Cần là anh họ của con, nhưng dù gì vẫn là người thân, không cần làm phiền cậu ấy." Liên phu nhân giọng nói nhẹ nhàng như gió, nhưng tuyệt đối không khoan nhượng: "Công việc của con khi nào xong, bác kêu Giác Tu đón con."
...
Giả Chí Thanh thành thành thật thật nói: "Dạ khoảng một giờ chiều."
Liên phu nhân hài lòng nói: "Ừ, vậy con làm việc cho tốt, nhớ chú ý sức khỏe, không nên quá lao lực. Thật ra con không đi làm cũng chẳng sao, mớ tiền lẻ này có hay không có cũng như nhau thôi, Giác Tu đâu phải không nuôi nổi con."
Gác điện thoại, Nhan Túc Ngang nhìn vẻ mặt tang tóc của hắn, châm thêm dầu vào lửa nói: "Tốt xấu gì cậu cũng là Dương Tiêu anh dũng dám cướp Kỷ Hiểu Phù mà? Làm sao bị đánh còn thê thảm hơn cả Kỷ Hiểu Phù vậy?"
Giả Chí Thanh tức giận nói: "Vậy anh đưa cho tôi một cây Ngũ Hành Kỳ để điều động quân đi."
Nhan Túc Ngang tâm trạng vui vẻ trả lời: "Đơn thương độc mã đi cướp vợ mới là Dương Tiêu, còn nếu cần cả đám người theo giúp đỡ thì biến thành Dương Quảng mất rồi."
Giả Chí Thanh há hốc mồm, ném ra một câu: "Tôi đi WC."
Nhan Túc Ngang nói: "Ra cửa quẹo trái."
Giả Chí Thanh chẳng thèm quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Cao Cần nói: "Cậu khẳng định Liên Giác Tu là vợ?" Vì sao hắn nhớ rõ Liên Giác Tu ở trên mà?
Nhan Túc Ngang nhún vai nói: "Vấn đề này, cứ để cho bọn họ giải quyết trên giường là được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải phát triển tới bước đó trước đã."
Cao Cần nhíu mày nói: "Tôi thật lòng chờ mong ngày đó. Đỡ cho tôi khỏi phải trở thành cái gai trong mắt bác gái."
Chuông cửa bỗng vang lên.
Tiểu Bạch đứng dậy ra mở cửa.
Giả Chí Thanh xông thẳng tới, nộ khí xung thiên: "Ra cửa quẹo trái là thang máy! Còn nữa, WC không phải nên xây trong nhà sao?" Kiến trúc sư không phải thiết kế một căn hộ lớn như vậy, thế mà lại cố tình không thiết kế WC, bắt chủ nhà phải chạy ra WC công cộng chứ?
Nhan Túc Ngang nói: "Trong nhà tôi là toa lét."
...
Đây không phải cố tình lừa gạt hắn sao?
Giả Chí Thanh hỏi: "Hai cái đó có gì khác nhau?"
Nhan Túc Ngang nói: "Tôi tưởng cậu thích kiểu ngồi chồm hổm hơn."
Giả Chí Thanh đang muốn bùng nổ, khóe mắt chợt nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt mờ mịt ngồi bên cạnh, liền nhớ đến cái buổi tối trút bầu tâm sự nọ, bực tức ngay lập tức xẹp xuống.
Ôi, thật ra thì Đại Thần đối với hắn như vậy, về tình cũng có thể tha thứ được, ai bảo hắn quyến rũ đến thế... Ôi.
Giả Chí Thanh không nói một lời, mang theo nỗi niềm áy náy và đồng cảm sâu sắc với Nhan Túc Ngang đi thẳng vào toa lét.
Nhan Túc Ngang kinh ngạc hỏi: "Cậu ta gần đây có được khám tâm thần không?"
Cao Cần nói: "Cậu ta từ nhỏ đã được khám nhiều rồi, nhưng mà từ trước tới giờ chưa lúc nào bình thường hết."
Nhan Túc Ngang: "..."
Một hồi chuông di động chợt reo lên.
Cao Cần và Nhan Túc Ngang đồng thời nhìn về phía Tiểu Bạch.
Kiểu nhạc chuông cổ lổ sỉ như vậy bây giờ chắc chỉ có mỗi Tiểu Bạch còn dùng.
Có điều biết được số điện thoại di động của Tiểu Bạch đếm tới đếm lui cũng chỉ vài người, trong đó hơn phân nửa đang ngồi trong phòng rồi, còn lại chỉ có Liên Giác Tu. Hắn ta tìm Tiểu Bạch để làm gì chứ?
Cao Cần và Nhan Túc Ngang tuy rằng không có mở miệng hỏi, nhưng mà cả hai tai đều vểnh lên nghe ngóng.
Tiểu Bạch lấy điện thoại ra, lúc nhìn thấy số điện thoại gọi đến, động tác bất chợt khựng lại.
Nhan Túc Ngang nhịn không được hỏi: "Ai thế?"
Tiểu Bạch hai mắt đỏ hoe: "Anh Á Luân."
...
Danh bạ điện thoại của Tiểu Bạch tổng cộng chỉ có bốn người, số điện thoại kia chính là số cũ trong nước của Phong Á Luân dùng trước khi xuất ngoại, nếu như hiển thị người gọi đến là Phong Á Luân, vậy có nghĩa... cậu ta đã trở về.
Nhan Túc Ngang quay đầu nhìn Cao Cần, chỉ thấy hắn mặt không chút biểu tình nhìn Tiểu Bạch đang nghe điện thoại.
Đem Giả Chí Thanh vứt vào công ty xong, Cao Cần một mình lái xe lòng vòng trên đường.
Điện thoại di động đã cắm sẵn tai nghe, đặt trong tầm tay lúc nào cũng có thể lấy được. Hai cục pin dự phòng đều đã được sạc đầy, cũng đặt ngay bên cạnh, pin trong điện thoại cũng đã sạc đầy tràn. Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị đâu ra đó, vậy mà điện thoại vẫn cứ cố tình im lìm ngủ say.
Xe chạy vòng vòng trên đường, vòng đến lần thứ sáu, cảnh sát giao thông cuối cùng chịu hết nổi chặn xe hắn lại.
Cao Cần mở cửa xe, gương mặt lạnh tanh nhìn anh ta. Đôi mày cau lại rõ ràng cảnh cáo, tốt nhất là phải có lý do chính đáng.
"Anh đang bị lạc đường à?" Cảnh sát giao thông hỏi.
"Không lạc đường thì không thể chạy vòng vòng sao?" Cao Cần bây giờ cứ như một quả bom nổ chậm, bất cứ ai chạm phải lúc này cũng đều bị dính đạn.
Cảnh sát giao thông mặt không đổi sắc đưa tay ra, nói: "Giấy tờ xe giấy phép lái xe."
Cao Cần cười lạnh nói: "Chạy vòng vòng cũng phạm pháp sao?"
"Chạy vòng vòng không phạm pháp, nhưng chạy vòng vòng ngược chiều thì phạm pháp." Cảnh sát giao thông dừng lại một chút, nói: "Hơn nữa còn tới sáu lần liên tiếp." Bộ tưởng hắn đứng đây để làm cảnh hả?
...
Nhận hóa đơn phạt xong, tâm trạng bồn chồn khó chịu của Cao Cần rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Dù sao thì chạy ngược chiều cũng đã ngược tới sáu lần rồi, vậy còn cái gì không thể làm chứ?
Phong Á Luân không đến tìm hắn vậy hắn cũng không thể đến tìm cậu ta sao?
Nghĩ đến đây, hắn lập tức dừng xe, gọi điện thoại cho Tiểu Bạch.
Khi nãy vừa nghe được tin tức của Phong Á Luân, hắn không nói một lời, đã trực tiếp lôi cổ Giả Chí Thanh từ trong toa lét đi thẳng. Cho nên Phong Á Luân rốt cuộc đã quay về hay chưa, hiện giờ đang ở đâu tất cả hắn đều không biết, chỉ biết là cậu không đến tìm hắn. Việc đầu tiên của cậu khi về nước không ngờ lại không phải đến tìm hắn!
Điện thoại di động được kết nối.
Tiếng cười vui vẻ của Tiểu Bạch tràn đầy cả hai tai.
Cao Cần hỏi: "Cái gì vui vậy?"
"Anh Á Luân rủ tôi đi hát karaoke."
Giọng nói ganh tỵ của Nhan Túc Ngang từ đầu dây vọng tới: "Anh không chịu, anh đi nữa."
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà anh Á Luân không có mời anh."
"Anh tự trả tiền!"
Cao Cần siết chặt điện thoại di động trong tay: "Chỗ nào?"
"Chính là chỗ lần trước chúng ta tới đó..." Tiểu Bạch còn đang cố nhớ lại tên, Nhan Túc Ngang ở bên cạnh đã hét lớn: "Kim Tự Tháp!"
"Phòng số mấy?"
"A603."
Cao Cần hùng hùng hổ hổ phóng tới Kim Tự Tháp, mới phát hiện ra đầu óc mình đã bị mê muội rồi, vậy mà lại quên không hỏi thời gian. Nhìn dòng người ra ra vào vào trong đại sảnh, hắn lặng lẽ tìm một góc phòng ngồi xuống.
Mấy tháng qua kể từ khi Phong Á Luân ra đi cơ bản không có chút tin tức nào, có chuyện gì cũng đều do hắn nhờ Liên Giác Tu trực tiếp gọi đến trường học để hỏi.
Hắn nghĩ rằng cậu cần thời gian để bình tĩnh, để suy nghĩ.
Nói cho cùng lần xuất ngoại ấy, Phong Á Luân đã mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền. Hắn cảm giác được, Phong Á Luân khi đó đã có ý định sẽ không bao giờ trở lại.
Vậy mà vào giờ phút cuối cùng khi hắn phải thừa nhận bản thân mình cũng đã trầm luân, đã nguyện ý cùng cậu trầm luân, Phong Á Luân thế nhưng lại ôm lấy tấm ván tiêu sái rời đi, bỏ mặc hắn chìm trong đáy nước lo được lo mất.
Cậu ấy có trở lại hay không? Khi nào thì trở lại?
Lúc trở lại sẽ có dự tính gì?
Sẽ suy nghĩ thế nào về mối quan hệ của bọn họ?
Băn khoăn tựa như những mối nguy hiểm cứ dần thắt chặt, rối bời xoắn xuýt lại thành một nùi, khiến cho cả đầu óc hắn nặng nề ăm ắp, đều là những suy nghĩ về cậu.
Điện thoại của Mã Thụy gọi đến.
"Tiểu Bạch và Lâm Bích Vi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có tạp chí chụp hình bọn họ ăn cơm chung?"
Cao Cần hờ hững nói: "Tại vì bọn họ đều là người, không ăn cơm sẽ chết."
Mã Thụy giận dữ: "Tôi bây giờ không có thời gian không có tâm trạng nghe mấy câu pha trò nhạt nhẽo của anh, anh giải thích rõ ràng cho tôi. Vì sao Tiểu Bạch lại lộn xộn cùng một chỗ với Lâm Bích Vi? Anh cũng không phải không biết Lâm Bích Vi hiện giờ đang đụng phải cái hố thế nào! Ban đầu lúc đài truyền hình nói với tôi người cộng tác với Tiểu Bạch là Lâm Bích Vi, trong lòng tôi đã cân nhắc xem có thể có chuyện như vậy hay không, giờ thì rõ ràng là công ty quản lý đối thủ chỉ muốn bôi nhọ Tiểu Bạch mà thôi..."
Giọng nói của Mã Thụy dần dần hóa thành một màn sương mù, kết thành từng đám từng đám, lững lờ trôi đi càng lúc càng xa.
"Ê, ê, ê!" Nói đến nỗi cổ khô miệng đắng nhưng chẳng hề nghe thấy Cao Cần ừ hử câu nào, Mã Thụy rốt cuộc cũng phát hiện được có gì đó không đúng: "Anh không phải đã quăng điện thoại qua một bên để tôi tự nói tự nghe chứ hả?"
Cao Cần lấy lại tinh thần, trầm giọng nói: "Chuyện này tôi đã nói chuyện với công ty quản lý của Lâm Bích Vi. Bọn họ cũng không hay biết, hẳn là Lâm Bích Vi tự mình sắp xếp. Tôi cũng đã đánh tiếng với bọn họ, nếu Tiểu Bạch vì chuyện này mà bị ảnh hưởng xấu đến hình ảnh, chúng ta sẽ cân nhắc thương lượng với đài truyền hình đổi người cộng tác. Bọn họ cũng đã đồng ý."
Mã Thụy lắng xong một mạch mới hỏi: "Nói như vậy chuyện này anh đã biết trước rồi hả?"
"Phải. Vừa ăn xong là biết ngay."
Mã Thụy nói: "Vậy anh không nghĩ tới chuyện báo cho tôi một tiếng sao?"
"Không nghĩ tới."
... Trong rất nhiều trường hợp, lời nói thật sẽ khiến cho người ta bị tổn thương.
Mã Thụy thở phì phò nói: "Cao Cần, sau này mỗi lần anh định nói gì tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ, tôi là boss của anh đó!"
Cao Cần: "..."
Mã Thụy không hài lòng nói: "Anh tại sao lại không nói chuyện?"
Cao Cần thản nhiên nói: "Tôi là đang suy nghĩ chuyện "Anh là boss của tôi". Có điều sự thật này tôi ước chừng phải mất vài ba ngày mới có thể suy nghĩ cho kỹ được, cho nên chờ khi nào tôi nghĩ ra rồi tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."
Cạch cạch, điện thoại bị cúp máy.
Ánh mắt của hắn dừng lại ở cửa Kim Tự Tháp.
Ánh mặt trời chói lóa như muốn làm tan chảy cả tòa nhà, từ trong luồng ánh sáng chói chang ấy, hai chàng trai ngoại hình xuất sắc đến mức làm cho người ta phải lóa mắt đang cùng sánh vai nhau bước vào.