Lịch sử tình ái của họ nếu phải hình dung ngắn gọn gì thì chính chỉ rút gọn bằng hai từ là oanh liệt.
Thuở đó, ba đứa con trai của thượng thư bộ hộ, tể tướng và đại tướng quân đều cùng nhập cung làm tam vị quý phi của hoàng đế, (mm: ngoài ra còn các người khác nữa nhưng không quan trọng, chỉ có một hai vị may mắn được nàng sủng hạnh một chút nên sinh kiêu muốn lũng đoạn nhưng ba anh hợp sức ngăn cản rồi ạ) bình thường ai có quyền lực nhiều nhất trong số họ thì người đó tuyển làm hậu, nhưng một người thì phụ thân nắm tiền, một người nắm quyền, một người nắm quân, thật sự rất khó lựa chọn , dựa theo cung quy, nam phi nào làm hoàng đế sinh con gái trước cho người đó thì người đó được phong làm nam hậu.
Thế là bắt đầu một chống trọi gay gắt, ba vị quý phi ai cũng là người tài giỏi, tài năng kiệt xuất, tiểu thư mỹ nhân thầm thương trộm nhớ, vì chung tình với mẫu hậu mà bỏ qua phong quang vô hạn, mỹ nữ bao quanh mà đều muốn nhập cung, muốn trở thành người bên cạnh mẫu hậu vĩnh viễn.
Bản thân mẫu hậu cũng muốn có suy nghĩ một đời, một thế, một người nhưng đời người mà có lúc nào là suông sẻ đâu a.
Ba người đều cùng giữ một vị trí rất quan trọng trong lòng bà, đều thật lòng đối đãi với mẫu hậu.
Tuy ba người bình thường đối đầu rất gay gắt tạo thành thế ba chân rất vững chãi trong hậu cung, nhưng lúc bà cần thì họ cũng hợp tác rất hòa đồng với nhau để chống thù trong giặc ngoài giữ vững giang sơn của bà, papa thì cầm quân đánh giặc, quân thái phi chi tiền bảo vệ thương khố, nam cung thái phi giúp mẫu hậu giải quyết những việc ngầm, ổn định triều chính, diệt trừ đồng đảng phản bội.
Người ta nói, hậu cung không được đụng đến chạm đến việc triều chính để tránh hao túng đất nước, nhưng mẫu hậu cực tin cậy họ và cũng thấy áy náy với họ, tuy lúc đầu bà tuyển họ vì quyền lợi, họ cưới bà vì phải lòng bà, tuy 3 người họ đều có hồng nhan tri kỷ, hôn phu đủ cả, nhưng trải qua đủ loại cẩu huyết, bốn người vẫn sánh bước bên nhau.
Có lẽ có sức hút kỳ lạ với những người có tính cách trái ngược nhau (mm: ít nhất là đối với thái hậu, còn thái thượng hoàng là ưa giả nai ạ :)) ), thái hậu dường như có tình cảm nhiều hơn một chút đối với ngọc thái phi Ngọc Vô Thần so với hai vị quý
phi còn lại.
(mm: nhân tiện nói luôn, liên quan đến chuyện hay không đó là truyện bí mật, tên thật của mẫu hậu diệp song đình là Diệp Lạc Nguyệt, nam cung thái phi là Nam Cung Thiên, quân thái phi là Quân Kỳ Tuyên.)
Người sủng hạnh đồng đều 3 người, nhưng hạn chế rất nhiều, người cũng không muốn có con sớm nên khi làm chiện nào đó cũng dùng biện pháp tránh thai.
Nàng cũng khá có cảm tình với phụ hoàng nên thỉnh thoảng những ngày ngài không sủng ái đều lén lút trò chuyện đêm khuya với vô thần, lúc đầu rất bình thường, trải qua suông sẻ đối xử với nhau bạn bè đồng lứa, như hai ông bạn vừa uống rượu vừa nói chuyện, bà phát bực tức chuyện tùm lum ở trong triều kể cho hắn nghe, còn hắn cười ngây ngô bên cạnh an ủi nàng, những lúc đó nàng cảm thấy thật thoải mái, còn ăn đậu hủ của cha nàng rất nhiều.
Mà lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ăn đậu hũ người ta hoài thì cũng có ngày bị đậu hũ người ta đè ngược lại.
Trong khi một đêm khuya cơm no rượu say, bà đùa quá chớn đụng chạm người ta chỗ quá mẫn cảm, hun hít đủ thứ, nói năng tục tĩu kiểu như cho đại gia nhìn /chạm /hun /cắn cái nào, cha nàng chịu không nổi đè bà xuống, làm suốt đêm cho đến rạng sáng mới thôi, trong khi bà còn chưa chuẩn bị biện pháp tránh thai.
Một lần trúng thưởng, thế là bà đẻ ra nàng và phong ngọc quý phi làm hậu, làm bà giận một quãng thời gian không thèm đụng chạm vào ông, cha nàng cũng đâu phải hiền lành gì, làm đủ chuyện với bà, đè bà đủ thứ làm bà muốn giận cũng chẳng giận được chỉ còn cách mềm nhũng dựa vào người ông.
Hai vị quý phi giận dữ cực kỳ ghen tị, làm nàng khá khốn đốn, hai người liên hợp lại đòi lúc thị tẩm không dùng biện pháp thế là thẩm ngôn đệ đệ ( con của nam cung thái phi) và song bào thai hai tiểu công chúa uẩn uẩn và thuần thuần năm nay 7 tuổi ra đời ( con của quân quý phi).
Lời tác giả:
Vâng, quên tựa đề đi, ta tung hỏa mù chơi đấy ạ :p.
Nghe có vẽ nhãm nhí, nhưng người có tình lại đến bên nhau không phải sao, ta không muốn giống như phế hậu tướng quân đâu, oaoaoa… đó là truyện cẩu huyết se nhất ta từng đọc, ta đã khóc khi đọc đến đoạn này “chủ thượng, như vậy cũng tốt. thần không mong người ở bên thần, người cũng nên buông tay thôi. Đừng buồn đau, dù cho…trong lòng chúng ta có tình” ( mm: câu văn trích từ phế hậu tướng quân, cho em mượn một lần ạ, cám ơn tác giả.).