Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 41



Thân ảnh áo tím nhìn khung cảnh náo loạn của bốn người bên cạnh mà lắc đầu xấu hổ.
Thân người nàng ta yếu đuối mệt mỏi dựa vào gối dựa dày mà êm ái, đôi tay thon, trắng xinh ưu nhã gắp một miếng bánh vừa nhai vừa coi kịch miễn phí.

Trong khi ta đang dụi dụi trong ngực mềm êm ái, mở mắt định dùng ánh mắt cún con lấp lánh đáng thương giành lấy sự an ủi của hai ái phi thì vô tình liếc thấy ánh mắt xem kịch vui của nàng ta.
Trong lòng thầm suy tính một chút, rồi mỉm cười giảo hoạt.

Những biểu cảm đó đương nhiên không qua mặt được ánh mắt chăm chú cúa mỹ nhân áo tím.
Đôi mày nàng ta khẽ nhăn một chút.
Lại âm mưu đen tối gì đây ?

Nàng thoát ra khỏi vòm ngực của uyển phi, đôi tay vẫn ôm gọn lấy vòng eo của thục phi bên cạnh, nghiêng người lại, ghé mắt nhìn cô gái áo tím, uyển phi bị « vứt bỏ » cũng nhanh chóng ôm lấy từ sau lưng ta, khẽ dựa má lên lưng ta, ừm một cái thật thõa mãn.
Vượt qua mọi vật cản ta không nề hà hỏi thăm đại mỹ nữ :
- a tửu, lâu rồi không gặp, nàng có khỏe không ? giương đôi mắt tỏ ra ngây thơ nhìn nàng ta.(mm: a tửu là biệt danh của giai lệ tỷ)
- cũng khỏe nhiều rồi, đa tạ bệ hạ đã quan tâm. Nàng ta khách khí trả lời.
- ừm, bệnh của nàng cần được điều dưỡng nhiều hơn, bắc phương vừa cống nạp một cây thiên sơn tuyết liên rất có ích cho bệnh của nàng, ngày mai ta kêu tiểu lương tử mang đến cho nàng.
- đa tạ, vậy làm phiền bệ hạ nhiều rồi.
một tiếng nói ngọt ngào từ sau lưng nàng vang lên :
- huyền tỷ tỷ, người nên dưỡng bệnh hảo tốt nha, bệ hạ mỗi lần ở bên bọn muội luôn cứ nhắc đến tỷ tỷ làm bọn muội ghen tị chết đi được. Uyển phi biếng nhác bò lên từ lưng nàng ló mắt lên nhìn Đường Giai Lệ, một tia ngoan lệ, ghen tị lóe lên trong nháy mắt rồi rất nhanh mất dấu vết.

Nói đến đây thì các bạn đã biết đại mỹ nhân còn lại trong bốn người là ai rồi ?
Nàng ta chính là chính tam phẩm huyền quý phi, nàng tên là Đường giai lệ, cùng uyển phi Đường ngọc uyển đều là mỹ nhân xuất thân từ hoàng gia tây vực, có điều hai người là họ hàng chứ không phải chị em ruột, uyển phi vốn xuất thân là quận chúa của nhị vương gia Đường Lâm Hổ, còn huyền quý phi xuất thân là đại công chúa.
Nàng từ nhỏ thân mang trọng bệnh, thể chất yếu ớt , lại nghe đâu nơi khí hậu ấm áp rất tốt cho cơ thể nàng, nhân tiện quen thân với hoàng gia diệp quốc nên quyết định cho nàng sang đây ở.
Nếu việc nhập cung của Huyền quý phi là một việc dưỡng bệnh thuần chất, thì Uyển phi lại là một mối nghiệt duyên của ta trong lần giả nam xuất ngoại du hành, aiz… cũng khổ nhưng mà cũng… sướng… :)).
( minh minh : sẽ viết một ngoại truyện về mối nghiệt duyên này, cũng ai biết, dự tính thôi)
- ừ, uyển uyển nói đúng, a tửu ngươi nên nghỉ ngơi nhiều vào, thân thể đã không tốt thì ít nhất tính cách cũng nên tốt tý. Nàng ra vẻ suy ngẫm rồi gật đầu đồng ý. (mm : tự kỷ)
Huyền quý phi biểu cảm không thay đổi, mặt không đỏ, phắt một cái thật mạnh mở quạt, rồi che lên miệng, khẽ mỉm cười tủm tỉm :
- được bệ hạ quan tâm đến đúng là một diễm phúc của thần thiếp, nhưng thần thiếp tính cách nhu nhược, bệnh quanh năm suốt tháng, người nói tính của thần thiếp không tốt thế thì tổn thương lòng thần thiếp quá.
Còn giả ngây thơ…
Nàng cười sáng lạn, phẩy phẩy tay áo khách sáo nói:
- không cần khiêm tốn, khiêm nhiều quá nó mau tốn máu lắm.
- bệ hạ khách khí quá, thần thiếp biết thế nào là dừng lại mà. Nàng ta cười híp mắt như hồ ly.

- Không đâu, ta không bao giờ nói quá đâu ta nói đúng sự thật mà.
- Người đừng như thế…
v.v.v…
2 con hồ ly cứ thế cãi nhau đến kẻ tám lạng người nửa cân, quăng lựu đạn tùm lum vào đối phương, ở giữa là ba vị phi tần liên tục nhìn qua nhìn lại giữa hai người nọ, hứng chịu mọi làn thuốc nổ giữa 2 chiến địa.
Thục phi và uyển phi cùng nghĩ « dạo này huyền phi khỏe thật, có phải là người bệnh không vậy ? »
Dung phi lại vừa nghĩ vừa sờ cầm « mình còn hiền chán, chắc chút về tẩm cung bế quan tu luyện tiếp quá… »

Lúc này một giọng nữ khí phách vang lên :
- biểu tỷ, lâu rồi không gặp tỷ mà tỷ thay đổi nhiều quá đấy, vào thuyền nãy giờ vậy mà còn dây dưa tình tình thiếp thiếp, chắc đã quên đi biểu muội của tỷ tỷ rồi.


Bình Luận (0)
Comment