Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 53.7



Đôi bích nhân hôn nhau từ tư thế ngồi chuyển sang tư thế nằm hồi nào không hay.
Hắn hôn nàng thật sâu, thật mật.
Mỗi nụ hôn đều thắm sâu tình cảm của hai người, ngọt ngào giống như nét mặt hạnh phúc nữ nhân mỗi lần ăn được một muỗng bánh ngọt ưa thích vậy.
(mm: e hèm, mình so sánh hơi khập khễnh một chút, so cổ đại với hiện đại, hì hì…)
Thân thể to lớn của hắn áp lên thân thể mảnh dẻ của nàng, nặng nề mà ôn nhu.
Hắn lưu luyến dời khỏi đôi môi đỏ mọng lên vì được hắn thương yêu của nàng, ôn nhu hôn khắp mặt nàng một cách cẩn thận như bảo bối.
Đôi tay hắn không rãnh rổi bắt đầu sờ từng mảng từng mảng da thịt trên người nàng, hắn sờ đến đâu thì nơi đó trở nên mẫn cảm mà đỏ ửng lên.
Thân thể phía dưới thì bắt đầu trở nên dịch chuyển uốn éo.
Nàng thấy hắn cứ hôn trên mặt nàng hoài liền lấy tốc độ còn hơn sét đánh lấy bàn tay nhỏ nhắn kéo mặt hắn dời từ chỗ đôi má đang định hôn xuống thành trước ngực nàng, nũng nịu nói:
- hôn hoài một chỗ không biết ngán sao?
(mm: thật mạnh mẽ...)
Miệng hắn âm thầm cười đểu.
Mưu kế đã thành công…

Hắn nhào vào nàng mà không cần kiềm chế.
Hai người cứ thế dây dưa đến sáng mai, hắn làm mặc hắn, nàng kêu mệt mặc nàng…
(mm: troll nhé, thật ra định viết h nặng thiệt nhưng mà dù sao cũng nên…nói sao nhỉ…phải có đạo đức nghề nghiệp…nên mình quyết định chap sau sẽ để phần riêng 18 của hai người, ai đọc thì đọc không đọc thì thôi :)) )

Trời đã lên tới đỉnh thì hai người mới tỉnh lại.
Nàng nằm lên cánh tay săn chắc của hắn, đôi mắt hạnh phúc ngọt ngào nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt, móng vuốt nhỏ xoa xoa lên hai má láng mịn của hắn.
Aizz… hắn thật điển trai nha.
Trong lúc nàng đang tò mò ăn đậu hũ thì người bên cạnh cũng đang nín nhịn muốn lao vào nàng để “ăn sáng”.
Hắn giả bộ như vừa tỉnh dậy, mở đôi mắt phượng quyến rũ, nâng người ngồi dậy ngáp một cái rồi vươn vai.
Đôi mắt long lanh nhìn hắn suýt nữa chảy nước miếng.
Quả là mỹ nam có khác, vươn vai thôi mà cũng quá sexy rồi.
Hắn lúc này đang trong tình trạng bán khỏa chỉ có mỗi một tấm mền che chở phần thân dưới, ánh sáng giữa trưa thông qua lớp cửa sổ chiếu vào thân thể hắn, cơ bắp nam tính cuồn cuộn hiện rõ trên từng đường nét, hắn lúc này chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật nam thần trong truyền thuyết hi lạp.
Thấy nàng như thế trong lòng hắn không khỏi vui vẻ.
Nàng yêu con người hắn, nàng yêu thân thể hắn, như thế đối với hắn là quá đủ rồi.

Sau một lúc bàn bạc hai người quyết định nói cho phụ mẫu biết rằng họ đã nấu thành cơm, không muốn làm hai người bọn họ giận, không muốn liên lụy đến hai người.
Ai ngờ đến khi bọn nàng nói với phụ mẫu thì lại không nhìn thấy tình huống ngăn cản như tưởng tượng mà đổi lại là sự ủng hộ, dửng dưng như đã biết trước.
Hỏi ra mới biết, hai người vốn không phải anh em ruột thịt gì thậm chí còn là vị hôn phu của nhau nữa.
Hai người nhìn nhau đều thấy được hạnh phúc ngập tràn còn kèm theo cười khổ trong mắt đối phương.
Bọn họ thật ngốc, nếu ngay từ đầu bày tỏ tâm ý với đối phương thì cũng không cần phải chờ đến tận bây giờ.

Phụ mẫu của nàng vốn là bạn thân của phụ mẫu Nguyệt ca.
Phụ thân của nàng mất khi nàng mới trong bụng mẹ được 6 tháng tuổi, mẹ vì đau lòng baba rồi nghĩ đến quả ngọt của hai người trong bụng nên đành tiếp tục sống, sức khỏe của người cũng trở nên sa sút nên đến khi đến thăm phụ mẫu nguyệt ca thì bỗng trở chứng mà sinh sớm nửa tháng.
Sức khỏe yếu đi sinh con lại sớm làm ẫu thân chịu không nổi mà sau khi nàng ra đời thì cũng qua đời.
Ngày nàng sinh ra thì cũng là ngày mất của mẫu thân.
Vì sợ trong lòng nàng không được vui nên phụ mẫu nguyệt ca đã giấu nàng chuyện này, cũng nhớ đến mối hẹn ước của hai nhà nên quyết định cho hai người đính ước với nhau.

Nhưng chuyện đâu ai ngờ, nàng lại đột ngột đòi nhập cung làm phi tử, làm hai người cuống lên không biết xử lý ra sao, ra sức khuyên nhủ nhưng nàng vẫn một mực cố chấp nên đành im lặng mà nhìn nàng vào cung.
Bây giờ lại thấy hai người hạnh phúc gắn bó bên nhau thì hai ông bà không khỏi hạnh phúc, chúc phúc hai người.
Nhìn lên bầu trời xanh kia, hai người không khỏi thổn thức:
Bạn hiền à, trên trời các ngươi có nhìn thấy không, hai đứa bọn nó cuối cùng cũng thành một cặp rồi.

Hắn quyết định nhanh chóng gặp hoàng đế để mong nàng có thể tặng thúy nhi cho hắn.
(Mm:hoàng đế lúc này đã là song đình, hiện đã 17 tuổi, còn trong truyện ta viết thì song đình năm nay 18 tuổi)
Hoàng đế chấp nhận nhưng kèm theo điều kiện là hắn phải xử lý một đám đại mã tặc hiện đang hoành thành ở 6 tiểu quốc đông bắc diệp quốc.
Hắn gật đầu chấp nhận rồi dùng khinh công bay đi.
Còn nàng được đưa về hoàng cung ở trong viện của mình mà chờ hắn.

3 tháng sau, ở bờ vực sâu thăm thẳm…
Sự việc cuối cùng đã sắp kết thúc rồi, chỉ cần chờ hắn bắt được kẻ chủ mưu cuối cùng đang đứng ở trước mặt thì hắn có thể ở bên nàng mãi mãi rồi.
Mấy tháng nay trong lòng hắn đều mang theo nỗi niềm mong nhớ nàng, yêu thương, mong được gặp nàng sớm hơn.
Hắn chĩa kiếm về tên chủ tặc ở trước mặt, xung quanh là những cái xác nằm rơi rớt xung quanh.
Chỉ còn hai người trên đỉnh núi mờ sương.
Trải qua một trận tranh phong qua lại, đến lúc mũi kiếm của hắn sắp chạm đến cổ hắn ta thì một “ cái xác sống lại” dùng sức đẩy hắn xuống bờ vực sâu thẳm.
Hắn cứ thế rớt xuống, nhìn hai tên tặc nhân kia vui vẻ hả hê, mấy giây sau hắn lại nghe thấy tiếng quan binh đến, giọng nói lo lắng quát tháo của đồng bạn lưu phán quan và lịch phán quan thì hắn nhắm mắt mỉm cười nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi…
...Có điều hắn và nàng sẽ vĩnh viễn không còn gặp nhau nữa...
...Xin lỗi…xin lỗi nàng…ta không thể bên cạnh nàng nữa rồi…
thân ảnh to lớn của hắn cứ thế mà biến mất trong làn sương đậm của vực sâu thăm thẳm…
Khi nghe tin từ cung nữ cận thân thông báo tin tử của dương phán quan thì nàng lại bình tĩnh, mặt không chút biểu cảm mà bước vào trong tẩm phòng, chỉ để lại một lời nói:
- ta từ nay về sau sẽ cách biệt với thế gian, mãi mãi không ra tẩm phòng đến tận cuối cuộc đời…
phụ mẫu của nguyệt ca cũng vì đau lòng con mà bặt vô âm tính, biến mất vĩnh viễn khỏi sự soi mói phàm tục của người đời.


Dân gian đồn đại rằng từ đó nàng cứ thế vĩnh viễn ở trong căn tiểu viện nhỏ nhắn không một chút nổi bật trong hoàng cung, cung nữ hầu hạ được nàng phái đi không cần chăm sóc nàng nữa, nàng sẽ tự sinh tự diệt.
về sau không ai thấy nàng xuất hiện nữa.
Vài ngày sau nghe tin tử của nàng còn kèm theo một bức thư mong hoàng đế nể mặt nàng và phụ mẫu mà chừa lại căn tiểu viện đó về sau không ai được dùng nữa, mong người đổi tên tiểu viện thành…
--Tiếu Nguyệt Các--
Đó là minh chứng tình yêu của hắn và nàng.
.
.
.
.
.
.
.
Nhiều năm sau đó, có một vài tiều phu đi vào một khu rừng rộng lớn nào đấy thì phát hiện ở trung tâm rừng là một viện tử rộng lớn xinh đẹp, hoa thơm bướm lượn.
Có một thế hệ gia đình sinh sống ở đó, hai ông bà cụ, một cặp vợ chồng hạnh phúc và bốn đứa trẻ con đáng yêu ba nam một nữ.
Người chồng thì đẹp trai tuấn mỹ, người vợ thì xinh đẹp đến mức hoa cũng phải cúi đầu mà thẹn thùng. (mm: hiền thục không thì không biết, hắc hắc…)
Những đứa trẻ thì cực phúc hắc, cực phẩm.
Hai ông bà thì mỉm cười thanh thản an hưởng tuổi già.
Gia đình tám người hạnh phúc mãi mãi bên nhau.
Sơn trang tên là…
--tiếu thúy sơn trang--
~~ happy ending
~~lời tác giả: sau khi nghe được tên của sơn trang và tiểu viện thì bọn người song đình không khỏi khinh bỉ hai vợ chồng sến súa đến mức làm người khác nổi cả da gà da ốc lên...


Bình Luận (0)
Comment